Hai người bị ánh đèn chiếu lên chói mắt, không hẹn mà cùng nhìn về phía trước.
“Em đứng lên đi, cẩn thận một chút.”
Mộ Thiên Sơ đỡ Thời Tiểu Niệm từ dưới đất đứng lên, nhíu mày nhìn về hướng của ánh đèn, cất bước đi về phía trước.
Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên ý thức được cái gì, lập tức nắm lấy tay hắn, giọng nói trở nên khàn hoảng sợ, “Đừng đi. Anh đừng đi lại đó.”
“Tại sao vậy?”
Mộ Thiên Sơ nhìn về phía cô, tay cô đang run rẩy.
Chỉ nghe một tiếng gào thét, chiếc xe kia bỗng nhiên chạy thật nhanh về hướng bọn họ, ánh sáng mãnh liệt của đèn xe chiếu thẳng vào bọn họ.
“Chạy!”
Mộ Thiên Sơ cầm tay của Thời Tiểu Niệm liền cấp tốc lui về phía sau, rời khỏi chỗ đang đứng.
Chiếc xe kia cũng thay đổi phương hướng, vẫn là chạy theo bọn họ, lướt nhanh, lốp xe cuốn lên vô số hạt bụi.
Mộ Thiên Sơ không ngừng lôi kéo Thời Tiểu Niệm lui về phía sau.
Chiếc xe kia giống như muốn mạng bọn họ, điên cuồng chạy tới.
Mắt thấy sắp đụng tới, Thời Tiểu Niệm không có suy nghĩ nhiều liền vọt tới trước xe, đứng ở trước mặt Mộ Thiên Sơ, đôi mắt hoảng sợ nhìn về phía đèn xe.
Mộ Thiên Sơ khiếp sợ nhìn về về phía Thời Tiểu Niệm, muốn kéo cô về đã không có thời gian.
Chiếc xe điên cuồng chạy tới.
Ngay sau đó, chỉ nghe được một tiếng thắng xe thật lớn, chiếc xe màu đen ở trước mặt Thời Tiểu Niệm đột nhiên dừng lại.
Đầu xe cách cô không tới 20 centimet.
Trên đất lưu lại dấu vết bánh xe khi thắng gấp.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, hai chân có chút suy yếu.
“Tiểu Niệm, em làm gì vậy?” Mộ Thiên Sơ phản ứng lại, từ sau phía sau ôm lấy cô, giọng quở trách, “Tại sao em có thể che ở trước mặt của anh?”
Thời Tiểu Niệm bật thốt lên: “Theo thói quen.”
Như khi còn trẻ, hắn không nhìn thấy, rất nhiều chuyện đều là cô che ở phía trước.
Cô đã quen chăm sóc cho hắn.
Nghe vậy, Mộ Thiên Sơ đau lòng nhíu mày: “Anh đã khôi phục thị lực, đứa ngốc.”
Hắn là người đàn ông, đã không cần cô đến bảo vệ.
“...”
Thời Tiểu Niệm vẫn ngơ ngác mà đứng ở nơi đó, đôi mắt bị đèn xe chiếu vào rất khó chịu, nên cả người bị Mộ Thiên Sơ kéo sang một bên.
Mộ Thiên Sơ muốn tiến lên, nhưng thấy sắc mặt của Thời Tiểu Niệm khó coi, không thể làm gì khác hơn là đưa cô ôm vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ lưng của cô, an ủi cô, “Được rồi, được rồi, không có chuyện gì, đừng sợ, giao cho anh.”
“Ầm”
Cửa xe bỗng nhiên được đẩy ra.
Dưới bóng đêm, một bóng người cao to từ bên trong xe đi ra, mang theo khí tức mạnh mẽ âm u, như một ác ma từ địa ngục đến.
Cung Âu.
Hắn đứng sau cửa xe, áo sơ mi màu đen dường như cùng bóng đêm hòa làm một, tóc ngắn gọn gàng, gương mặt anh tuấn không có biểu lộ gì, ngũ quan lạnh lùng, một đôi mắt màu đen đang nhìn bọn họ, ánh mắt sắc bén nham hiểm, tựa như đang muốn giết người.
Vừa thấy được hắn, Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người, mở to mắt, tay chân nhất thời lạnh lẽo.
Trong nháy mắt cô thấy được Cung Âu thì đã biết giấc mộng đã tan biến.
Cho dù cô không muốn tỉnh lại, cũng sẽ có người mạnh mẽ đánh thức cô, người kia chính là Cung Âu.
“Hai người rất vui vẻ phải không?”
Cung Âu giận dữ cười, môi mỏng nổi lên một độ cong đầy châm chọc.
Hắn cười, trong đôi mắt đen kịt nổi lên sát ý muốn giết người.
“...”
Thời Tiểu Niệm che ở trước mặt Mộ Thiên Sơ, hai chân do hoảng sợ mà trở nên yếu ớt.
Bên tai cô lập tức vang lên từng lời căn dặn của Phong Đức, ngàn vạn lần không thể để cho Cung Âu biết quan hệ của cô và Mộ Thiên Sơ.
Nhưng bây giờ, hắn biết tất cả rồi.
Không chỉ biết, mà hắn bắt gặp cô và Mộ Thiên Sơ đang ôm nhau nằm ở dưới đất.
Cung Âu từ sau cửa xe chậm rãi đi ra, mỗi một bước đều phát sinh tiếng động lớn.
Đây là lần đầu Mộ Thiên Sơ gặp Cung Âu, trong mắt bất ngờ lóe lên tia sáng rồi biến mất, trấn định như thường mà đẩy Thời Tiểu Niệm về phía sau mình, thản nhiên nhìn về phía Cung Âu: “Cung tiên sinh, giết người là phải đền mạng .”
Cung Âu nhìn chằm chằm cô trốn phía sau của Mộ Thiên Sơ, đôi mắt đầy giận dữ.
Hắn để cho cô ở lại chờ ở chỗ này.
Hắn ở xung quanh đây tìm rất lâu, làm sao cũng không nghĩ đến hắn sẽ bắt gặp hình ảnh như vậy.
Thời Tiểu Niệm.
Mộ Thiên Sơ.
Chị vợ.
Em rể.
À.
Thật là một màn kịch đặc sắc.
“Thời Tiểu Niệm, lại đây.”
Cung Âu không để ý tới Mộ Thiên Sơ, đôi mắt đen nhìn chằm chặp bóng người gầy gò phía sau hắn, giọng nói lạnh lẽo đến cực điểm.
“...”
Thời Tiểu Niệm đứng phía sau Mộ Thiên Sơ, nghe vậy, có loại ảo giác sắp nghẹt thở, không thể thở nổi.
Hoảng sợ, sợ sệt đồng loạt hướng cô kéo tới.
Có thể cô không cần nhu nhược như thế, cô không thể liên lụy đến Mộ Thiên Sơ.
Cô máy móc dịch chân ra, muốn tiến lên lại bị Mộ Thiên Sơ nắm chặt tay.
Mộ Thiên Sơ động viên liếc nhìn cô một cái, sau đó nhìn về phía cung Âu, “Cung tiên sinh, là một người đàn ông, không nên bức bách phụ nữ.”
Bức bách phụ nữ.