Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thời Tiểu Niệm bị đẩy ra ngã xuống thật mạnh, tay trái chạm đất, đau đớn khiến cô kêu to: “A ----”
Một tiếng kêu này của cô làm hai người đàn ông lập tức quay đầu lại, trong đôi mắt đỏ đằng đàng sát khí của Cung Âu xẹt qua một tia đau lòng, chân giật giật.
Mộ Thiên Sơ nhanh hơn hắn một bước, lảo đảo đi về phía trước đỡ Thời Tiểu Niệm lên: “Mau, đứng lên.”
Thời Tiểu Niệm đau đến không nói ra lời, chỉ có thể mượn lực của Mộ Thiên Sơ đứng lên.
Tay phải của cô vừa chạm vào Mộ Thiên Sơ, liền nghe Cung Âu cuồng loạn hét: “Em còn dám chạm vào hắn dù chỉ một chút! Thời Tiểu Niệm, tôi giết chết em!”
Cô còn dám chạm vào người đàn ông này, xem hắn như người chết sao?
“...”
Thời Tiểu Niệm sợ hãi.
Lúc này, bỗng nhiên có mấy người vệ sĩ cao lớn từ bên cạnh đi ra, cúi đầu đứng trước mặt Mộ Thiên Sơ: “Thiếu gia.”
Mộ Thiên Sơ nháy mắt với bọn họ, mấy người vệ sĩ liền xông lên đánh về phía Cung Âu.
Cung Âu dậm chân một cái lộn mèo, nắm tay cứng như thép đánh lên mặt mấy tên vệ sĩ, từng chiêu độc ác, trong mắt tràn đầy tức giận, cả người lộ ra sát khí.
Bảy tám người vệ sĩ cùng lên một lượt, nhưng trong lúc nhất thời cũng không đến gần Cung Âu được.
Đám người vệ sĩ dứt khoác không cầu thắng nữa, mà là ngăn cản trước mặt Cung Âu, không để cho Cung Âu đến gần Mộ Thiên Sơ.
“Chúng ta đi, anh dẫn em đi xem bác sĩ.”
Mộ Thiên Sơ nhìn Thời Tiểu Niệm nói.
Thời Tiểu Niệm đau đến có chút mất ý thức, cả người vô lực, chỉ có thể mặc cho Mộ Thiên Sơ đỡ.
Mộ Thiên Sơ ôm cô rời đi.
Cung Âu đạp một người vệ sĩ ra, muốn đuổi theo, lại bị mấy tên vệ sĩ khác bao vây, sắc mặt của hắn tái xanh rất khó xem, nhìn về bóng lưng của cô hét: “Thời Tiểu Niệm, em tới đây cho tôi!”
Thân thể Thời Tiểu Niệm cứng đờ.
“Đi thôi.”
Mộ Thiên Sơ cũng bị thương khắp người, ôm lấy cô rời đi, đột nhiên phun xuống đất một ngụm máu, xen lẫn trong bãi máu còn có một chiếc răng.
Nhìn thấy mà giật mình.
Có thể thấy được Cung Âu ra tay ác bao nhiêu.
“Thời Tiểu Niệm, tôi cho em thêm một cô hội cuối cùng!” Cung Âu bị mấy người vệ sĩ chặn không cách nào tiến lên, hắn nhìn cô hét: “Một lần cuối cùng! Em dám đi cùng với người đàn ông này, tôi muốn hai người chết không có chỗ chôn!”
Hắn la hét giống như người điên vậy.
“Đừng nghe hắn nói, đi thôi.”
Mộ Thiên Sơ giơ tay lau vết máu trên môi, nhịn đau đỡ cô đi.
Thời Tiểu Niệm đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn chiếc răng trên đất chằm chằm.
“Tiểu Niệm...” Nhận ra thân thể cô cứng ngắc, trên gương mặt chồng chất vết thương của Mộ Thiên Sơ lộ ra hoảng sợ, anh dùng sức ôm cô: “Đi với anh, Tiểu Niệm.”
Đừng lại do dự nữa.
Em không thể do dự nữa.
“Thời Tiểu Niệm, tôi nói được làm được!” Cung Âu giống như một con dã thú nổi điên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người: “Em dám đi, tôi liền dám để cho hai người hối hận khi sinh ra trên đời này!”
Thời Tiểu Niệm vẫn ngơ ngác đứng đó, nhìn chiếc răng hòa lẫn vào máu kia, ý thức càng tan rã, đau đớn trên cánh tay làm gương mặt tái nhợt của cô tràn đầy mồ hôi.
Lần này là răng, lần sau là cái gì?
Là hài cốt của cô và Mộ Thiên Sơ sao?
Cô không thể để Mộ Thiên Sơ chôn theo cô được, cô là cọng rơm cứu mạng anh, chứ không phải cọng rơm sẽ đè chết anh.
Không thể, không thể.
“Tiểu Niệm, đừng mà...” Mộ Thiên Sơ đột nhiên hiểu được suy nghĩ của cô, gương mặt đối diện với Cung Âu vẫn còn trấn định nay chỉ còn hoảng loạn.
“Được rồi, Thiên Sơ.” Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, liều mạng dùng ý chí còn sót lại sau cùng của mình lộ ra nụ cười, cực kỳ khổ sở: “Em không thể đi với anh được.”
“Đi với anh.”
Mộ Thiên Sơ cố chấp nói: “Bây giờ em đi về, hắn cũng sẽ chỉ tổn thương em!”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn về phía Cung Âu đang bị mấy người vệ sĩ chặn lại đằng sau.
Cung Âu trợn mắt nhìn cô chằm chằm, đôi mắt dưới bóng đêm lộ ra ánh sáng hung ác giống như mãnh thú vậy làm cho người ta sợ hãi.