Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu, cố gắng đè nỗi sợ hãi trong lòng xuống, nói: “Thật ra thì Cung Âu đối với em rất tốt, em không chắc chắn đi với anh cuộc sống sẽ tốt hơn ở với Cung Âu, em thích ở bên cạnh Cung Âu.”
Cô đau đến ngay cả nói chuyện cũng phải cố hết sức.
“...”
Cung Âu trợn mắt hung hăng nhìn cô.
Cho dù biết cô nói lời này là vì muốn sau này hắn không tìm Mộ Thiên Sơ trả thù nữa, nhưng trong lòng vẫn rung động một cái.
Hắn đứng yên ở đó, không đánh nhau với đám vệ sĩ nữa.
Mộ Thiên Sơ nghe cô nói, chỉ cảm thấy cô thật ngốc, lời này của cô nói ra, không có ai sẽ tin hết.
Nhưng vừa nghe cô nói tốt cho Cung Âu, vết thương trên người anh càng đau thêm.
“Đi với anh, Tiểu Niệm.” Mộ Thiên Sơ xoay người cô qua, làm cho cô chỉ nhìn thấy được mình, anh nghiêm túc vào ánh mắt cô, đau thương nói: “Xem như anh cầu xin em, đừng do dự nữa.”
Từ giây phút anh khôi phục trí nhớ, luôn luôn chờ mong thời khắc cô cùng đi với anh này.
Nhưng mà cô lại do dự.
“Thiên Sơ, anh sẽ không ép buộc em, phải không?” Thời Tiểu Niệm cười hỏi, giọng nói cố hết sức nhấn rõ từng chữ từng chữ: “Anh vĩnh viễn cũng sẽ không, phải không?”
Người bên cạnh đều cầm một bộ lại một bộ lý luận ép buộc cô, hoặc là đuổi cô.
Chỉ có anh là không.
Anh sẽ để cho cô tự lựa chọn, sẽ để cho cô được thoải mái làm bất cứ chuyện gì cô muốn.
“...”
Một câu nói này giống như đóng đinh Mộ Thiên Sơ lên cây thập giá vậy, máu thịt lẫn lộn.
Anh nhìn Thời Tiểu Niệm, đau khổ cười, bên trong đôi mắt hẹp dài lóng lánh nước mắt: “Anh không ép em, đương nhiên là anh không ép em.”
Sao anh có thể ép cô.
Cô muốn cái gì, anh cũng hận không thể vội vàng đem đến cho cô, sao anh có thể ép cô.
“Anh có biết không, bây giờ em lại đặc biệt hy vọng, anh nhớ lại tất cả, nhưng chỉ có quên em.” Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng nói, giọng nói run rẩy mà cố hết sức.
Cô vừa nói, cả người vừa lui về phía sau từng bước.
Nếu anh không nhớ lại cô, anh cũng sẽ không vì cô mà bị thương, thống khổ như vậy.
Cô không đáng giá, không đáng giá với tất cả những gì anh bỏ ra, thậm chí là tính mạng.
“...”
Mộ Thiên Sơ đau thương nhìn cô lùi lại từng bước từng bước, sức lực trong thân thể dần dần bị rút sạch.
Việc cô nói là không thể nào.
Anh không thể nào có thể nhớ lại tất cả nhưng quên cô, bởi vì, từ giây phút cô cứu anh trong đêm tuyết kia, cô chính là tất cả của anh.
Thời Tiểu Niệm không dám ở bên cạnh Mộ Thiên Sơ lâu, muốn đoạn tuyệt thì phải đoạn tuyệt thật dứt khoát.
Cô dứt khoát xoay người, đi về phía Cung Âu.
Đôi mắt Cung Âu đỏ ngầu nhìn cô chằm chằm, hơi thở càng nặng hơn.
“Chúng ta đi thôi.”
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
“...”
Ánh mắt Cung Âu hung ác nhìn cô chằm chằm, cả người tràn đầy lệ khí, chợt đưa tay nắm tay cô lại.
Thời Tiểu Niệm bị nắm đau đến cau mày.
Mấy người vệ sĩ tránh đường ra.
Cung Âu siết Thời Tiểu Niệm đi về phía trước, giọng nói của Mộ Thiên Sơ truyền tới: “Cung Âu, nếu anh dám làm Tiểu Niệm bị thương dù chỉ một chút, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh!”
Cung Âu âm trầm nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, cười lạnh một tiếng: “Chỉ bằng anh nói? không biết tự lượng sức mình.”
Nói xong, Cung Âu đi về phía trước mở cửa xe ra, đẩy Thời Tiểu Niệm vào.
Thời Tiểu Niệm che cánh tay trái, đau đến cắn môi lại không dám phát ra tiếng nào.
Cung Âu ngồi lên ghế tài xế, đạp ga một cái, quẹo cua chín mươi độ chạy như bay ra ngoài.
“Ầm.”
Thể lực của Mộ Thiên Sơ chống đỡ hết nổi té xuống đất, trơ mắt nhìn chiếc xe kia rời đi.
“Thiếu gia.....” mấy người vệ sĩ lập tức đi về phía Mộ Thiên Sơ, tự trách nói: “Đều tại chúng tôi tới trễ, mau lên xe, mau lên xe.”
“Mau đỡ ngài ấy lên xe.”
Một giọng nói trẻ con truyền tới.
Mấy người vệ sĩ ngẩng đầu lên, thấy một chiếc xe thể thao màu trắng đậu ở đó, Thời Địch cùng tài xế của mình bước xuống.
Thời Địch chạy tới, trên mặt tràn đầy lo âu nhìn Mộ Thiên Sơ, đỡ anh đứng lên: “Anh nhìn anh đi, em đã nói Thời Tiểu Niệm không phải tốt lành gì, anh xem anh bị cô ta hại thành bộ dáng gì nữa.”
Cô biết được hành tung của Mộ Thiên Sơ, vốn là muốn đến tìm Mộ Thiên Sơ nối lại tình xưa.
Lại không ngờ rằng sẽ thấy được một màn kia.
“Cám ơn, không cần.”
Đối mặt Thời Địch, Mộ Thiên Sơ lãnh đạm nói, suy yếu đẩy tay cô ra, bảo vệ sĩ đỡ mình.
“Được rồi, lên xe trước đi, em đưa anh đi bệnh viện.” Thời Địch giả vờ nghe không hiểu tia lạnh lùng trong lời nói của anh, tiếp tục đỡ anh lên xe.
Mộ Thiên Sơ còn muốn đẩy cô ra, nhưng mấy người vệ sĩ cũng sẽ lo lắng, đỡ anh lên xe.
Anh không kháng cự được.
“Thiên Sơ, em sẽ chăm sóc anh thật tốt.”
Trên mặt Thời Địch tràn đầy lo âu nói,
...
Thời Tiểu Niệm ngồi trên xe Cung Âu, Cung Âu lái xe rất nhanh, tốc độ trên la bàn không ngừng tang lên.
Đến bên ngoài vườn trò chơi, Thời tiểu Niệm mới phát hiện Cung Âu phái rất nhiều người ra, mấy chục chiếc xe đậu dọc theo đường, vô số vệ sĩ đang lục soát trên phố.
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn mấy người đó.