Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 232: Chương 232: Chương 134: Tắm cho cô ta 2




“Nếu như có thể, tôi thật muốn móc ngũ tạng lục phủ của em ra dùng nước khử trùng tắm một lần!” Cung Âu trợn mắt nhìn cô nói, giọng la hét đến khàn khàn.

Cô là của hắn.

Bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chạm vào.

“...”

Đứng trong suối nước nóng ấm áp, Thời Tiểu Niệm không nhịn được rùng mình một cái, sau lưng lạnh toát.

Lời nói của hắn thật đáng sợ.

Cung Âu nói xong, xoay người muốn rời khỏi, hơi thở trên người tràn đầy mùi máu tươi...

Mấy người nữ giúp việc đi về phía Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm vội vàng nói: “Tự tôi tắm.”

“Không được, thiếu gia có dặn...”

Trên mặt mấy người nữ giúp việc tràn đầy khó xử.

Bỗng nhiên, giọng nói phách lối, cao cao tại thượng của Cung Âu truyền tới: “Không cho phép đụng vào nơi bí ẩn của cô ấy! Ai dám đụng tôi chặt tay người đó!”

Cô là của một mình hắn.

Cho dù là phụ nữ cũng không thể đụng chạm cô quá mức.

“...”

Mấy người nữ giúp việc trợn tròn mắt nhìn nhau, cái gì gọi là nơi bí ẩn? Những nơi nào xem như là bí ẩn?

“...”

Thời Tiểu Niệm đứng trong suối nước nóng không biết nói gì cả, trong đầu Cung Âu đang suy nghĩ gì vậy.

Rốt cuộc hắn muốn làm gì cô?

Mấy người nữ giúp việc đứng ở đó, nhìn Thời Tiểu Niệm trong suối nước nóng, người người vẻ mặt khó xử, bây giờ phải tắm như thế nào.

Tắm không tốt là sẽ bị chặt tay.

Thiếu gia rất hiếm trở về lâu đài đế quốc một lần, lại là mang theo tức giận trở về, quá đáng sợ, như vậy còn không bằng không trở lại.

Cung Âu rời khỏi phòng suối nước nóng, lạnh mặt đi ra ngoài, dọc theo đường đi thấy được cái gì đều cầm lấy ném xuống đất.

Đi một đường, ném một đường.

Bên trong lâu đài xa hoa hùng vĩ, dọc theo sau lưng hắn là một mảnh bừa bãi,

Ghen tị, tức giận bao phủ hắn.

Hắn cho là nụ cười của cô vẫn luôn là mang theo tâm sự nặng nề, không nghĩ rằng, lúc cô ở trong ao cát cùng với Mộ Thiên Sơ lại cười đến vui vẻ như vậy.

Vui vẻ đến giống như không có một chút lo âu nào.

Nghĩ đến nụ cười nhức mắt kia, trong mắt Cung Âu lộ ra hận ý, đưa tay lại ném một bức tranh thế kỷ hiếm có trên tường xuống.

“Thiếu gia.” Phong Đức bước nhanh tới: “Thiếu gia, sao đột nhiên ngài lại trở về?”

Lúc nãy ở ven đường, ông vẫn còn dặn dò mọi người đi tìm, lại thấy xe của thiếu gia bay vùn vụt qua, tốc độ nhanh như phi thuyền vậy, ông còn tưởng rằng mình bị hoa mắt.

Ông vội vàng cho người đuổi theo xe, nhưng không kịp.

Nhìn phương hướng thiếu gia đi, ông mới sai người đuổi theo đến lâu đài đế quốc.

Ánh mắt Cung Âu sâu kín nhìn ông một cái, tiện tay ném một món đồ thủy tinh xuống đất, giọng nói u ám: “Điều tra cho tôi, điều tra quan hệ của Thời Tiểu Niệm và Mộ Thiên Sơ.”

“Cái gì?”

Phong Đức giật mình, ngơ ngác đứng đó.

Nói như vậy, quan hệ của thái tử gia Mộ thị và Thời tiểu thư đã bị thiếu gia biết.

Ánh mắt Cung Âu lãnh liệt, lạnh lùng nhìn ông chằm chằm: “Biểu tình của ông là gì? Ông đã sớm biết?”

“Thiếu gia, chuyện này....”

Cung Âu nắm lấy cổ áo ông, tức giận trợn mắt nhìn ông: “Lão già chết tiệt, ông dám nhìn tôi đội nón xanh? Có phải ông muốn chết hay không?”

Người bên cạnh hắn là bị sao vậy, ai ai cũng tới lừa dối hắn!

Mặt Phong Đức bị siết đến biến sắc: “Thiếu gia, có phải ngài hiểu lầm rồi hay không, Thời tiểu thư làm sao có quan hệ với thái tử gia Mộ thị được?”

“Hai con mắt của tôi đều hiểu lầm sao? Vậy có cần làm phiền ông lại đi lấy đôi mắt khác tới thay cho tôi hay không?”

Bây giờ hắn thật sự muốn thay một đôi mắt khác.

Hắn muốn một đôi mắt không cần nhìn thấy Thời Tiểu Niệm cùng Mộ Thiên Sơ bên nhau vui vẻ.

“...”

Đã thấy được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.