Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Vâng, thiếu gia.”
Cung Âu đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha bằng da thật.
Phong Đức theo sát phía sau, rót một ly rượu đỏ đưa cho Cung Âu.
Cung Âu nhận lấy, đôi mắt đen âm u nhìn ly rượu chằm chằm, màu rượu phản chiếu làm mắt hắn cũng đỏ lên.
Nữ giúp việc dẫn một người phụ nữ tới.
Người này là quản lý của Thời Địch, là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, đã nhìn quen cảnh tượng trong làng giải trí, nhưng giờ phút này, cô ta bị đưa vào Cung gia, cả người hoàn toàn kinh ngạc đến ngây ngốc.
Mỗi tấc mỗi góc của tòa lâu đài này đều cực kì trang hoàng, tràn đầy cảm giác xa hoa, như một cung điện thế kỉ của Tây phương, làm người ta cảm thấy nhỏ bé khi ở trong đó.
“Thiếu gia, đã dẫn người tới rồi.” Nữ giúp việc lên tiếng.
Người phụ nữ nghe vậy ngước mặt nhìn về phía trước.
Cung Âu ngồi trên ghế sô pha ngửa về sau, vênh vang đắc ý nhìn cô ta: “Cho cô hai phút, đừng ở chỗ này phí lời.”
Người của Thời gia, hắn đều thấy ngứa mắt.
Nghe vậy, người quản lý không khỏi lùi hai bước, nhìn người đàn ông trên ghế sô pha xa xa kia, anh tuấn bất phàm, lạnh lùng, cao cao tại thượng như thế.
Có cảm giác đó là người đàn ông mạnh mẽ.
Chỉ một chút, cô liền cảm thấy mình thấp kém như bùn đất.
Nữ giúp việc đẩy cô một cái, người phụ nữ hồi phục tinh thần lại, vội vã lấy một món đồ từ trong bao ra giao cho nữ giúp việc: “Cung tiên sinh, đây là thứ mà Thời Địch muốn tôi mang tới, cô ấy nói bây giờ ngài cần vật này.”
Nữ giúp việc giao cho Cung Âu.
Cung Âu lạnh lùng liếc một lát, là một quyển nhật kí có họa tiết, họa tiết là một mảnh trời xanh mây trắng.
Trên đó viết ba chữ Thời Tiểu Niệm.
Là nhật kí của Thời Tiểu Niệm.
Tay Cung Âu đang cầm ly rượu đột nhiên căng thẳng, trầm giọng hỏi: “Chỉ có vậy thôi sao?”
“Thời Địch nói, quyển này là đủ rồi.” người quản lý nói với Cung Âu: “Thời Địch nói, cô ấy tuyệt đối không muốn Mộ thiếu gia có quan hệ với Thời Tiểu Niệm. Hi vọng Cung tiên sinh có thể xem nhật kí này, đừng lại làm khó dễ Mộ thiếu gia.”
“Thời Địch còn nói, luôn là Thời Tiểu Niệm dây dưa, không liên quan đến Mộ thiếu gia.” Người quản lý rũ sạch đề nghị của Mộ Thiên Sơ và Thời Tiểu Niệm.
“Mộ Thiên Sơ hắn là cái thá gì? Đáng giá để người phụ nữ của tôi đi dây dưa sao?”
Cung Âu âm trầm trừng mắt nhìn cô ta, âm thanh tức giận không thể nhịn.
Người quản bị dọa sợ: “Tôi….”
“Cút.”
Từ môi mỏng của Cung Âu thẳng thắn dứt khoát phun ra một chữ.
Người quản lý vốn đang nói theo lời Thời Địch, nghe thế, một câu cũng không dám nói, có chút giật mình hoảng sợ nhìn hắn, sau đó được nữ giúp việc dẫn đi.
Cung Âu đặt quyển nhật kí trên đùi mình, ngón tay thon dài lật ra, đầu ngón tay dừng tại cái tên trên đám mây.
Dừng lại tới ba giây.
Một tay hắn vẫn cầm ly rượu, ngửa đầu một hơi uống sạch, Phong Đức đúng lúc rót rượu thêm cho hắn.
Chất rượu trong dạ dày tản ra, hắn chết lặng.
Lúc này, Cung Âu mới mở quyển nhật kí ra, nét bút của Thời Tiểu Niệm thanh tú nhưng mang theo non nớt.
Nhật kí của cô ngắn gọn.
Nhưng nhật kí ngắn như vậy lại xuất hiện “Thiên Sơ” tới ba lần.
Trong công viên trò chơi điên cuồng, là chỗ hắn phát hiện cô và Mộ Thiên Sơ.
Hắn cho rằng đột nhiên cô muốn đi là do tâm tình không tốt, do phải đồng ý đối diện với kết quả giám định cha con của hắn, nhưng thì ra lại là vì Mộ Thiên Sơ.
Ánh mắt Cung Âu càng âm trầm, rất lâu sau, hắn mới lật qua tờ thứ nhất.
Động tác của hắn cứng ngắc, tựa như không còn chút sức lực.
Cưới cô.
Cung Âu nhìn ngày trên nhật kí, tính ra, hẳn là lúc Thời Tiểu Niệm mười mấy tuổi, nhỏ như vậy mà đã nói cưới hay không rồi.
Cô muốn trưởng thành để cưới sớm như thế sao?
Khống chế không kích động ném quyển nhật kí ra ngoài, tiếp tục xem nhật kí.
Xem liên tục mấy trang, tay Cung Âu nắm chặt ly rượu ngày càng mạnh.
Thời Tiểu Niệm viết nhật kí rất đặc sắc, mỗi đầu trang mới đều là hôm nay trời sáng sủa, không mây.
Rõ ràng nội dung viết là ngày mưa nhưng phần đầu vẫn viết trời sáng sủa.
Mỗi một trang đều phải có Thiên Sơ.
Thiên Sơ, Thiên Sơ, Thiên Sơ, đều là Thiên Sơ.
Tất cả đều là tên của người đàn ông kia.
Cung Âu mạnh mẽ đè nén tâm tình của mình xuống, tiếp tục lật, tầm mắt bỗng nhiên quét đến một phần nhật kí, gương mặt triệt để tối tăm.
Nhìn kĩ lại, trang nhật kí kia viết cái gì, Cung Âu không xem tiếp nữa.
“Đùng”