Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 234: Chương 234: Chương 135: Người đàn ông cô muốn là anh 2




Cung Âu ném nhật kí xuống đất một cái, hô hấp bởi vì căm ghét mà trở nên trầm trọng, sắc mặt vô cùng khó coi.

Nguyện vọng của cô lại là hi vọng người đàn ông kia vĩnh viễn ở bên cạnh cô, vĩnh viễn không rời xa cô.

Đối với hắn, cô vĩnh viễn muối rời khỏi, muốn rời khỏi.

Hôm nay hắn đã hiểu rõ rồi, tất cả đều là cái cớ.

Người đàn ông cô muốn là Mộ Thiên Sơ.

Sau khi tắm xong, Thời Tiểu Niệm đi ra, tay đè cánh tay trái của mình.

Cung gia có bác sĩ tư băng bó cho cô lần nữa, cho cô uống hai viên thuốc giảm đau.

Thời Tiểu Niệm u ám nghĩ, nếu tiếp tục như thế, cánh tay trái này e là muốn tàn phế mất, may là cô không cần vẽ bằng tay trái, công việc cũng không phải bỏ theo.

Mấy người nữ giúp việc kia nghe theo mệnh lệnh của Cung Âu, tắm cho cô tới ba lần.

Cứ đổi nước nóng, tắm đến hai lớp da của cô muốn lột ra.

Cô đi đến phòng khách, rất xa, cô ngước mặt lên liền thấy Cung Âu ngồi trên ghế sô pha, trên tay cầm chặt ly rượu, rượu đỏ chập chờn.

Đèn bàn thủy tinh bên cạnh chiếu xuống, từng viên thủy tinh khúc xạ ra vô số ánh sáng, chiếu lên mặt hắn có mấy phần hư ảo.

Cung Âu.

Trái tim Thời Tiểu Niệm chìm xuống, không biết hắn sẽ làm gì cô.

Cô đến gần mới phát hiện sắc mặt Cung Âu càng khó coi hơn lúc nãy dẫn cô về.

Hắn ngồi ở đó, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, trên gương mặt anh tuấn toàn là vẻ âm u, gân xanh trên trán lộ rõ, đôi mắt nhìn mặt đất chằm chằm, trên tay cầm chặt ly rượu, càng cầm càng chặt.

Thời Tiểu Niệm nhìn theo tầm mắt của hắn, chỉ thấy trên mặt đất có một quyển nhật kí.

“Nhật kí của tôi, tại sao lại ở đây?”

Cô kinh ngạc hỏi.

Cô đã lâu không thấy nhật kí kia, sau khi Mộ Thiên Sơ mất trí nhớ, cô từng muốn cho anh xem nhật kí để gợi lại kí ức, nhưng cô không tìm được.

Nghe vậy, đột nhiên Cung Âu nhìn cô, đôi mắt đỏ ngầu hiện lên ánh sáng khát máu: “Nhớ đó là của em?”

Thời Tiểu Niệm không khỏi lui về sau một bước, bị ánh sáng trong mắt hắn hù dọa.

Cung Âu nhìn cô, trên mặt tràn đầy tức giận.

Tiếp theo chỉ nghe “Ầm” một tiếng, ly rượu trong tay hắn vỡ nát.

Thời Tiểu Niệm khiếp sợ mở to mắt, khó có thể tin nhìn hắn, hắn dĩ nhiên bóp nát ly rượu.

Ly rượu trong tay hắn biến thành những mảnh vỡ, từng mảnh rơi xuống sàn nhà, rượu đỏ tràn đầy ngón tay hắn, trong tay hắn chậm rãi chảy ra chất lỏng đỏ tươi, đó là máu.

Nhưng hắn giống như không có cảm giác đau đớn, đôi mắt thẳng tắp nhìn cô, càng ngày càng đỏ ngầu.

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, một nỗi sợ hãi không lý do ập tới trong lòng cô.

Không suy nghĩ nhiều, Thời Tiểu Niệm lập tức bỏ chạy.

“Em còn dám chạy? Đứng lại cho tôi.”

Cung Âu điên cuồng quát, đứng lên đuổi theo cô.

Để lại Phong Đức đứng ở đó, khiếp sợ nhìn mảnh vỡ ly rượu cùng với vết máu nhỏ xuống trên mặt đất.

Xong! lần này thiếu gia thật sự tức điên lên rồi.

Thời Tiểu Niệm sợ hãi chạy về phía trước, tòa lâu đài quá lớn, cô muốn chạy tới cửa lớn lại phát hiện chạy thế nào cũng không tới.

Trong lâu đài giống như không có điểm cuối, cô không ngừng chạy nhưng không nhìn thấy lối thoát.

“Thời Tiểu Niệm em dừng lại cho tôi.” Cung Âu quát: “Em chạy nữa có tin tôi xé nát em hay không?”

Cô không chạy mới bị xé nát.

Một người có chướng ngại về tính cố chấp đang lên cơn giận, cô không chạy mới chính là ngu ngốc.

Thời Tiểu Niệm ra sức chạy đến cửa thang máy.

Mấy người nữ giúp việc vừa từ bên trong đi ra, cô lập tức chạy đến đẩy nữ giúp việc ra, vọt vào tùy tiện ấn số trên thang máy.

Cung Âu chạy tới liền trơ mắt nhìn cửa thang máy khép lại: “Thời Tiểu Niệm, em đi ra cho tôi.”

Hắn chạy tới gần, nắm đấm tràn đầy máu tươi và rượu đỏ nặng nề nện lên thang máy, nhưng cửa thang máy vẫn không hề mở ra.

Cung Âu khẽ nguyền rủa một tiếng, trừng mắt nhìn con số trên thang máy.

Mỗi lần hắn đuổi theo cô đều thua tại thang máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.