Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 235: Chương 235: Chương 136: Tôi rất bình tĩnh 1




Cung Âu âm trầm nhìn cô, bước chân chậm rãi dừng lại, thân hình cao to thong thả áp sát Thời Tiểu Niệm, giọng nói từ trong cổ họng phát ra: “Sao không chạy?”

“Anh không được bước tới.” Thời Tiểu Niệm đứng trên ghế sô pha lớn tiếng nói, đôi mắt sợ hãi nhìn hắn: “Hiệp ước viết anh không thể đánh tôi.”

“Tôi không đánh em.” Cung Âu chậm rãi nói, giọng trầm thấp mang theo một tia tức giận như ma quỷ: “Tôi xé nát em.”

Hắn đã không còn tâm tình đánh cô rồi.

Hắn chỉ muốn xé nát người phụ nữ này.

Thời Tiểu Niệm nghe càng sợ thêm.

Cung Âu từng bước từng bước ép sát cô, tay phải thả bên người nắm lại thành nắm đấm, giữa ngón tay đều chảy ra máu tươi, nhìn máu tanh mà điên cuồng.

Hắn cách cô ngày càng gần.

Thời Tiểu Niệm nhìn đến bên cạnh ban công, cô không chút nghĩ ngợi xông tới bên cạnh Cung Âu.

Cung Âu theo bản năng bắt lấy cô, ánh mắt xẹt qua vải trắng trên tay trái cô, bàn tay cứng đờ giữa không trung, ngây người trong nháy mắt.

Nhân cơ hội này, Thời Tiểu Niệm chạy tới mở cửa kính ban công, leo lên ban công.

Cung Âu đuổi theo.

Thời Tiểu Niệm nghe tiếng bước chân của hắn càng thêm sợ hãi, không còn cách nào, một tay ôm cột, giẫm lên tay vịn ban công.

Phía sau cô chính là một khoảng bóng đêm.

Gió đêm thổi tóc dài của cô tung bay.

Cung Âu thấy thế, trong đôi mắt đen lóe lên tia sợ hãi, hai chân đứng tại chỗ, trừng mắt nhìn cô, điên cuồng quát: “Thời Tiểu Niệm, em thật sự coi mình là khỉ sao? Còn dám leo ban công, leo xuống cho tôi.”

Không leo cửa sổ, không leo núi, liền leo ban công.

Lá gan cô càng lúc càng lớn, cánh tay bị thương thành như vậy còn dám leo.

Thời Tiểu Niệm dùng tay phải ôm chặt cây cột màu trắng, nhìn gương mặt tái nhợt của Cung Âu, sau đó liếc mắt nhìn về phía sau một cái.

Đây là lầu mấy mà cao như vậy?

“Leo xuống cho tôi.” Cung Âu quát, hai mắt tức giận trừng cô, “Em không xuống là tôi bẻ gảy chân em.”

Để xem sau này cô còn dám không biết chữ sợ viết như thế nào không.

Hắn chết đứng nhìn chân cô chằm chằm, chỉ lo cô lùi về sau.

“Em bình tĩnh một chút.”

Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, nuốt một ngụm nước miếng sợ hãi.

Sao?

Hiện tại rốt cuộc là ai không bình tĩnh? Không tại hắn thì sao cô lại đứng trên tay vịn ban công?

Cung Âu cực kì tức giận, hung ác nhìn cô: “Em leo xuống cho tôi.”

“Anh không được tới đây.” Thời Tiểu Niệm nhìn hắn: “Nếu không tôi lập tức nhảy xuống đó.”

“Em còn dám uy hiếp tôi? Không sợ chết thì nhảy đi.” Cung Âu rống cô.

“Rơi vào tay anh, tôi chỉ có thể sống không bằng chết, không bằng nhảy xuống còn hơn.” Cô đứng trên tay vịn ban công, di chuyển chân về phía sau.

Động tác đơn giản này của cô, thời gian không tới một giây.

Nhưng trong mắt Cung Âu, một luồng hơi lạnh không nói được bốc lên trên lưng làm hắn cảm thấy sợ hãi, bật thốt lên, “Không được.”

Trong giọng nói của hắn lộ ra hoang mang trước nay chưa từng có.

Thời Tiểu Niệm đứng trên tay vịn, cả người kề sát cây cột, nghe vậy, cô liền nhìn Cung Âu.

Vẻ căng thẳng trên mặt hắn làm cô chấn động.

Hắn không hi vọng cô chết, đúng không?

“Cung Âu, anh bình tĩnh.” Thời Tiểu Niệm ôn nhu nói chuyện với hắn, “Anh tỉnh táo lại, tôi lập tức leo xuống.”

Cô không dám đối mặt người bệnh chứng cố chấp phát điên.

“Tôi rất bình tĩnh.”

Cung Âu quát, hai mắt đỏ ngầu nhìn cô.

“Ánh mắt anh tràn đầy tức giận, không bình tĩnh chút nào.” Thời Tiểu Niệm lập tức nói ngay.

Hiện tại hắn muốn xé nát cô mà ăn.

“Leo xuống cho tôi.” Cung Âu trừng mắt nhìn cô.

“Tôi không xuống.”

“Thời Tiểu Niệm.”

“Anh đếm đi, đếm tới 1000, không, 10000, tôi liền leo xuống.”

Thời Tiểu Niệm vắt hết óc nghĩ cách, cố gắng để hắn tỉnh táo lại trước đã.

“Cái gì?” Cung Âu trừng mắt nhìn cô, não cô hỏng rồi phải không?

“Anh không đếm tôi sẽ không xuống.”

Vẻ mặt Thời Tiểu Niệm thành thật nói, cô không phải đang nói đùa, cô chỉ muốn hắn trấn định lại.

“Tôi không đếm.” hắn cũng không phải đứa bé, còn đếm số.

“Vậy tôi sẽ không xuống.”

“Em….” Cung Âu tức giận không nhịn nổi vung nắm đấm về phía cô.

Vừa thấy nắm đấm tràn đầy máu tươi của hắn, ánh mắt Thời Tiểu Niệm lộ ra hoảng sợ, phản xạ có điều kiện lui về sau.

“Không được.” Cung Âu sợ hãi nhìn cô, lập tức hô: “Tôi đếm, tôi đếm đến 10000 được chưa, em dừng lại cho tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.