Cô không thể ngã xuống.
Hắn không thể lại nhìn người hắn để ý, quan tâm chết trước mặt hắn lần nữa.
Thời Tiểu niệm đứng trên tay vịn ban công, ôm chặt cây cột màu trắng, nghe thế gật gật đầu: “Được, vậy anh đếm đi.”
“1,2,3,4,5,6,...56,57,58,...”
Cung Âu bất đắc dĩ bắt đầu đếm.
Đời này của hắn còn chưa từng làm chuyện khó tin như thế, chuyển mắt nhìn người phụ nữ muốn nhảy lầu, hắn đứng đó đếm.
Hắn vừa đếm, vừa lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Phong Đức, bảo ông chuẩn bị kĩ càng phía dưới.
Lỡ như cô ngã xuống, ít nhất không chết được.
Hắn đứng trên ban công đếm, sắc mặt khó coi, một tay buông xuống bên người, máu tươi chảy xuống từng giọt, nhìn thấy mà giật mình.
Thời Tiểu Niệm đứng trên tay vịn, đôi mắt chăm chú quan sát mắt hắn.
Quả nhiên đếm số có thể dùng.
Đỏ ngầu trong mắt hắn đang từ từ rút đi, hắn đang dần tỉnh táo lại.
Nhưng Cung Âu cứ tiếp tục đếm, Thời Tiểu Niệm đứng trên đó càng lúc càng mệt, hai chân ngày càng không chút sức lực, hắn mới đếm tới 2000, cô cũng có chút không kiên trì nổi.
“Cung Âu.” Cô không nhịn được mở miệng.
“Cái gì?” Cung Âu ngước mắt trừng cô, tức giận nói.
“Ha ha….” Thời Tiểu Niệm cười gượng: “Tôi làm bữa tối thịnh soạn cho anh ăn được không, cộng thêm hai thùng kem?”
Cung Âu chặt chẽ trừng mắt nhìn cô, khóe môi cô hiện ra nụ cười, muốn giả bao nhiêu liền giả bấy nhiêu.
Cô không thể cười vui vẻ với như lúc ở cùng Mộ Thiên Sơ như vậy sao?
“Không được, không cho cười.”
Cung Âu trừng mắt nhìn cô, cả người tức giận.
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là thu lại nụ cười: “Vậy anh tiếp tục đếm đi.”
Chỉ hi vọng hắn đếm thời gian dài, nhàm chán rồi thì tức giận trên người sẽ mất đi, người có thể tỉnh táo lại.
Lúc Cung Âu bình tĩnh, ít nhất sẽ không hành hạ cô.
Cô đứng dựa vào cây cột, làn váy bị gió đêm thổi bay lên, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Cung Âu nhìn mà hô hấp dừng lại, một lát sau, hắn đứng đó, trừng mắt nhìn cô hỏi: “Không phải em yêu Mộ Thiên Sơ từ nhỏ sao?”
Nghe thế, Thời Tiểu Niệm run lên, hai mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn.
Rốt cuộc cũng đã hỏi vấn đề này.
Cô biết, sau một màn công viên trò chơi, cô không thể trốn tránh vấn đề này.
Cô cúi đầu, muốn nói lại bị Cung Âu đánh gảy, hắn lạnh lùng nói: “Không cho phép nói dối, Thời Tiểu Niệm, nếu em còn dám nói dối trước mặt tôi, tôi liền đưa tay đẩy em xuống.”
Xong hết mọi chuyện.
Thời Tiểu Niệm mím môi, một lát sau mới mở miệng, lần thứ hai bị Cung Âu đánh gảy: “Không cho phép em nói yêu cậu ta.”
Đáp án này cũng không được.
Tuyệt đối không được.
Thời Tiểu Niệm không nói gì, nhìn mặt hắn tràn đầy mây mù, qua thời gian lâu mới nói: “Cung Âu, anh có biết anh rất bá đạo không?”
Muốn cô nói thật lại không cho phép cô nói yêu Mộ Thiên Sơ.
Thật ra hắn chỉ muốn nghe tự mình cô nói mà thôi, nhưng lại không cho phép nói dối.
“Tôi tình nguyện.”
Cung Âu phun ra ba chữ từ kẽ răng.
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là im lặng.
“Nói.” Cung Âu đứng đó, đôi mắt đen yên lặng nhìn cô chằm chằm.
Thời Tiểu Niệm ôm cây cột, hai chân hơi tê tê, cô cúi thấp đầu, khẽ nói: “Thật ra tôi cũng không biết tôi có yêu Mộ Thiên Sơ hay không.”
Lời này, cô nói thật lòng.
“Nói tiếp.”
Cung Âu gầm nhẹ, nghe được cô nói tên Mộ Thiên Sơ, hắn lập tức cảm thấy chói tai.