Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu ném lên sô pha. Cô ngồi xuống, xoa xoa chân, hai chân cô đã trở nên tê dại.
Cung Âu đứng trước mặt cô, hắn hạ thấp tầm mắt trừng cô, gắng kìm nén sự tức giận trong lòng, đưa tay muốn đánh cô, nhưng nhìn thấy cánh tay trái bị thương của cô, hắn lại không thể xuống tay được.
Không khí giữa hai người cực kì yên tĩnh
Trong phòng chỉ còn lại mùi máu tanh còn sót lại trên tay Cung Âu.
“Anh có muốn băng bó vết thương trước hay không?” Cô hỏi.
“Tôi hỏi em, lúc ở Vân Thượng đảo, em từ giáo đường chạy ra, có phải là em trốn trong phòng thay quần áo của Mộ Thiên Sơ không?’' Đột nhiên Cung Âu hỏi.
Hai người đồng thời cất tiếng.
“...”
Thời Tiểu Niệm choáng váng, cô không nghĩ tới đột nhiên hắn sẽ hỏi vấn đề này, cô kinh ngạc nhìn hắn.
Làm sao mà hắn biết được.
Nhìn thấy biểu hiện của cô, trong mắt Cung Âu đã hiểu rõ, hắn mạnh mẽ thu hồi nắm đấm, giơ chân lên đạp một cái đèn trên sàn, hắn ngồi xuống cái ghế trước mặt cô, cả người buồn bực nhưng không có chỗ phát tiết.
“Lúc ấy có phải em và Mộ Thiên Sơ đã có kế hoạch trước không?” Cung Âu trừng mắt nhìn cô, cắn răng gầm nhẹ nói: “Rốt cuộc em có để tôi trong mắt hay không?”
Hay cô nghĩ hắn là người chết.
Hắn lại vì cô mà bỏ tất cả, đuổi theo cô đến Vân Thượng đảo.
“Không phải, lúc ấy Thiên Sơ còn chưa khôi phục trí nhớ, anh ấy rất căm ghét tôi, tôi trốn ở đó, chúng tôi thật sự không có gì cả.” Cô lạnh nhạt nói, cố gắng tìm từ để nói, cẩn thận quan sát sắc mặt của Cung Âu.
“Cậu ta khôi phục trí nhớ?” Ánh mắt Cung Âu chấn động.
“Nói cách khác, từ lúc cậu ta khôi phục trí nhớ thì hai người bắt đầu?”
“Tôi và anh ấy chưa từng bắt đầu” Cô nói.
“Hai người đã ở công viên trò chơi chơi vui vẻ như vậy, em xem tôi là người mù sao.” Cung Âu gầm nhẹ, hắn căm ghét trừng mắt nhìn cô: “Không cần phải nói, ngày đó khi tôi về nước, em thoải mái trễ hẹn với tôi có phải cũng vì đi gặp cậu ta không?”
Đáp án này không thể nghi ngờ gì nữa.
“...” Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn hắn, không ngờ được hắn sẽ đoán được nhiều như vậy, hơn nữa hắn đoán đều đúng toàn bộ.
“Cả đời này tôi căm ghét nhất là người khác trễ hẹn với tôi, mà em lại bỏ tôi ở đó, đi gặp một người đàn ông khác.” Nói đến chuyện này, sự căm ghét đã nuốt hết lý trí của Cung Âu : “Ở lúc mà tôi không biết, em và cậu ta đã làm gì với nhau?”
Trong lúc hắn lo lắng muốn chết thì cô lại ở cùng với một người đàn ông khác. Hai người đã làm gì, là nói chuyện với nhau hay cùng nhau lên giường?
Một lần nữa Cung Âu nhịn không được mà nắm chặt nắm đấm, trên nắm đấm toàn là máu.
Thời Tiểu Niệm kinh hoảng nói, co người lại: “Tôi không có.”
“Một người đàn ông và một người phụ nữ ở cùng nhau thì có thể làm ra được chuyện tốt gì nữa.” Cung Âu âm trầm nhìn cô, chỉ cần tưởng tượng ra hình ảnh kia, hắn liền muốn phát điên lên.
Nhưng rất kì quái, lại không thể xuống tay với cô được.
Cả người cô co lại ngồi trên ghế sô pha, bộ dạng rất yếu ớt nhu nhược, bây giờ tuy là hắn rất phẫn nộ nhưng cũng không xuống tay với cô được.
“Tôi không có.”
“Lúc đó, em và cậu ta ở trên giường làm tư thế gì?” Cung Âu hỏi rõ ràng, từng chữ từng chữ như muốn đâm vào lồng ngực hắn, đau đến chết lặng, tiếng nói của hắn cũng trở nên ngột ngạt.
“Lúc cắm sừng tôi, hai người dùng tư thế gì?”
Hắn đang suy nghĩ cái gì vậy.
“...” Cô bị hắn nói như vậy, trên mặt có chút lúng túng.
“Nói.” Cung Âu trừng mắt nhìn cô. “Nói tất cả cho tôi biết.”
“Tôi nghĩ là anh đã điều tra tất cả mọi chuyện của tôi và Mộ Thiên Sơ, lúc anh ấy mất trí nhớ, tôi không thể chịu đựng được, tôi quấn lấy anh ấy mấy năm, anh ấy đối với tôi rất lạnh lùng. “. Thời Tiểu Niệm nhìn về phía hắn giải thích.
“Ngày mà anh về nước cũng là ngày tôi biết được anh ấy đã khôi phục trí nhớ, lúc ấy chúng tôi không có cái gì cả.”
“...” Cung Âu trừng mắt nhìn cô, nghe vậy, vẻ tối tăm trong mắt dần biến mất không dấu vết.
Cô nói giữa bọn họ không hề có thứ gì.