Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đây là một phòng ngủ rất lớn, có thể thấy ở đây còn lớn gấp đôi so với phòng khách ở Thiên Chi Cảng, trong phòng được trang trí theo phong cách Châu Âu, cách xử lý không gian cũng rất tốt, to lớn nhưng không trống trải, có cảm giác phú quý xa hoa mười phần.
Thời Tiểu Niệm đi vào, đập vào mắt cô là một loạt các tủ rượu, bên trong có các loại rượu đỏ đã lâu năm.
Tiếp theo đó là một chiếc piano cổ điển hình tam giác.
Hình như Cung Âu rất yêu thích các loại cửa sổ sát đất, trong phòng làm việc ở N.E có, trong phòng ngủ này đa số cũng là cửa sổ sát đất.
Thời Tiểu Niệm đi tới trước đàn piano.
Muốn đàn được piano cần tĩnh tâm, tính tình của Cung Âu tàn bạo như vậy thì làm sao đàn được loại đàn này. Tầm mắt của cô rơi vào một góc của cây đàn, phía trên có chữ viết , hai chữ “Cung Úc“.
Cung Úc.
Giống như là tên của ai đó…
Họ Cung, là người của Cung gia sao.
Thời Tiểu Niệm không có nhiều sức lực để đoán, cô xoay người đi tới phía trước cửa sổ sát đất, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Mộ Thiên Sơ.
Cô lo lắng cho thân thể của Mộ Thiên Sơ.
Chỉ cần Mộ Thiên Sơ không có chuyện gì thì cô cũng có thể yên lòng, chọn cho mình con đường đi này.
Vừa gửi tin đi, rất mau đã có tin trả lời.
Thời Địch.
Tại sao Thời Địch lại ở bên cạnh Mộ Thiên Sơ.
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi xóa bỏ tin nhắn đi.
Hi vọng Mộ Thiên Sơ không bị gì.
Anh nói sẽ dẫn cô nhảy ra khỏi cái hố của Thời Địch, nhưng suýt chút nữa làm cô rớt xuống cái hố của Cung Âu.
Thời Địch nói đúng, cô là đang suy nghĩ.
Cô tuyệt đối không thể liên lụy Mộ Thiên Sơ được. Cung Âu đã biết được mọi chuyện, từ nay về sau, cô không thể liên hệ với Mộ Thiên Sơ nữa.
“Ầm.”
Cánh cửa bị đẩy ra.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, Cung Âu từ bên ngoài đi vào, trên người hắn mặc áo tắm màu trắng, cổ áo mở ra một nửa, lộ ra lồng ngực rắn chắc, mái tóc ngắn còn đang ướt, hai tay buông xuống bên người, trên cánh tay còn bị băng bó.
“...”
Tâm trạng Thời Tiểu Niệm căng thẳng, cô không khỏi đứng thẳng người.
Cung Âu từng bước từng bước đi tới trước mặt cô, đôi mắt lộ ra ánh sáng u lạnh, Thời Tiểu Niệm phản xạ có điều kiện lùi về phía sau hai bước, cả người dựa vào cửa sổ sát đất.
“Trốn cái gì, sợ tôi sẽ ăn em sao?” Cung Âu âm trầm nhìn cô.
“Không có.” Thời Tiểu Niệm lắc đầu, đại não cố gắng chuyển động nhanh chóng.
Vừa rồi hắn không đánh cô, lúc này đôi mắt cũng không còn đỏ nữa . Chỉ cần cô không làm hắn tức giận, có lẽ hắn cũng sẽ không phát tác nữa.
“Mấy người phụ nữ kia đã chạm vào nơi nào của em?“. Cung Âu trầm giọng nói.
“Mấy người phụ nữ nào?“. Thời Tiểu Niệm nghi hoặc nhìn hắn hỏi.
Cung Âu bước tới trước mặt cô, cánh tay bị băng gạt bọc lại để trên cửa sổ sát đất phía trên đỉnh đầu cô, hắn hạ tầm mắt nhìn cô chằm chằm, nói: “Nữ giúp việc, mấy người đó có chạm vào nơi riêng tư của em không?”
Nếu không phải lúc vừa trở về hắn đang giận sôi người, sợ dưới cơn tức giận làm cô bị thương, hắn sẽ không để những nữ giúp việc đó chạm vào cô.
Cô là của một mình hắn, mặc kệ là nam hay nữ cũng không thể chạm vào cô.
Hiện tại hắn rất hối hận, hắn thật sự không nên để nữ giúp việc tắm rửa giúp cô.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm hơi xấu hổ, nói:
“Không có, tôi tự mình tắm nước nóng rất lâu, mấy người kia chỉ giúp tôi lau khô người rồi mặc quần áo vào thôi.”
Hắn đang suy nghĩ cái gì vậy, ngay cả phụ nữ mà cũng ghen.
Hắn đừng có đáng sợ như vậy.
“Thật không?” Ánh mắt Cung Âu nhìn cô, tiếng nói trầm thấp từ tính, nghe không ra có ý gì.
“Vậy Mộ Thiên Sơ có từng chạm vào em không?”
“Không có.”
“Nói dối.” giọng nói của Cung Âu phát lạnh.
“Lúc em ngã vào lên người cậu ta thì cậu ta đã chạm vào.”
“...” Thời Tiểu Niệm yên lặng, hắn còn muốn tiếp tục truy cứu sao.
“Thời Tiểu Niệm, em nhớ kĩ cho tôi.” Cung Âu giơ một tay lên, ngón tay thon dài để trên tóc cô, nói: “Đây là của tôi.”
Đầu ngón tay của hắn di chuyển đến con mắt của cô, nói: “Đây là của tôi.”
Ngón tay ấm áp của hắn lại dừng trên môi cô nói: “ Nơi này cũng là của tôi.”