Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 240: Chương 240: Chương 138: Cả người em đều là của tôi 2




Ngón tay Cung Âu chậm rãi đi xuống theo độ cong của mặt cô, lướt qua đường cong tinh tế ở cổ cô, như là châm lên từng đốm, từng đốm lửa, ám muội đến cực điểm.

“...”

Thời Tiểu Niệm nín thở, không phản kháng.

Đột nhiên tay Cung Âu để lên nơi đẫy đà trước ngực cô, cách một lớp áo, bá đạo nói: “ Tất cả đều là của tôi, Thời Tiểu Niệm, nói, cả người em đều là của tôi.”

Thời Tiểu Niệm há miệng, không nói ra được.

Ngón tay Cung Âu bóp mạnh.

Thời Tiểu Niệm bị đau, nhíu mày, cô nói: “Nếu như tôi nói, anh có thể để chuyện này trôi vào quá khứ sao?”

“Em muốn tôi buông tha cho Mộ Thiên Sơ à?”

Cung Âu làm sao lại không thể hiểu được suy nghĩ của cô. Vào lúc này mà cô còn có thể nhớ tới Mộ Thiên Sơ, trong mắt hắn xẹt qua một tia tàn khốc.

“Anh đừng liên lụy người vô tội” Thời Tiểu Niệm nói

“Nếu như tôi nói không?”

“Nếu như tôi nói, từ nay về sau, tôi sẽ không nghĩ đến việc rời đi nữa?” Thời Tiểu Niệm hỏi ngược lại hắn.

Lấy điều kiện này để trao đổi, chắc hắn sẽ đồng ý.

“...”

Khuôn mặt lạnh lùng của Cung Âu cứng ngắc, đôi mắt đen hung ác nhìn cô chằm chằm, muốn nhìn thấy một tia giả dối, hắn mím chặt môi.

Bỗng nhiên hắn cúi đầu áp sát mặt cô. Thời Tiểu Niệm dựa lưng vào cửa sổ sát đất, hai tay nắm chặt bên người buông xuống.

Cô biết, nếu cô đã lựa chọn trở về với hắn thì không nên chống cự hắn.

Cung Âu lập tức ngậm môi cô, lồng ngực dựa vào người cô, ôm cô vào lòng mình, môi mỏng mạnh mẽ hôn trên môi cô, cánh tay cách quần áo xoa thân thể mềm mại của cô.

Bỗng nhiên điện thoại rung lên.

Cung Âu dừng động tác lại, quay đầu, chỉ thấy điện thoại di động của Thời Tiểu Niệm đang rung lên trên đàn piano.

Hắn đi tới, cầm lấy điện thoại của cô, liền thấy một tin nhắn mới, là được gửi từ Mộ Thiên Sơ.

Ánh mắt Cung Âu lạnh băng, nói: “Mật khẩu? “

“2015.” Thời Tiểu Niệm nói, đi tới.

Cung Âu nhập password, mở tin nhắn ra.

Ánh mắt Cung Âu nồng nặc căm ghét, đảo mắt trừng cô:

“ Em đang ở trong phòng ngủ của tôi nhưng vẫn nhắn tin với Mộ Thiên Sơ “

Chỉ có một tin nhắn.

Rất hiển nhiên, là cô đã gửi cho Mộ Thiên Sơ trước khi hắn vào phòng.

“Đưa tôi.” Thời Tiểu Niệm nhìn hắn duỗi tay ra.

“Em còn muốn nhắn tin tình cảm với cậu ta trước mặt tôi?” Cung Âu cắn răng nói.

Thời Tiểu Niệm nhìn thấy sắc mặt của hắn ngày càng kém, cô không nói gì, đưa tay cầm lấy điện thoại, xóa tin nhắn ngay trước mặt hắn, sau đó cho tên Mộ Thiên Sơ vào danh sách đen.

Trên màn hình di động hiện ra một hàng chữ.

Thời Tiểu Niệm nhìn vào ba chữ “Mộ Thiên Sơ” chằm chằm, ánh mắt ngừng lại một giây, không do dự nhấn xuống chữ “yes.”

Thiên Sơ, đừng trách em.

Cô vẫn muốn làm cọng rơm cứu mạng anh, chứ không phải là cọng rơm đè chết anh.

“Như vậy được chưa?”

Thời Tiểu Niệm đưa điện thoại di động trả cho hắn, nhàn nhạt hỏi.

Cô gửi tin nhắn cho Mộ Thiên Sơ chỉ vì muốn xác định xem anh có sao không. Chỉ cần anh không có chuyện gì, cô tin tưởng sự lựa chọn này của cô là chính xác

“...”

Cung Âu lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, cố gắng tìm xem trong động tác này của cô có bao nhiêu phần là vì hắn, dù chỉ có hai phần trăm mà thôi.

Bỗng nhiên hắn đưa tay ra, đầu ngón tay vẽ 1 hình chữ nhật ở trước ngực cô, ngón tay nhấn nhấn trên ngực cô như đang bấm điện thoại vậy.

Cung Âu nhìn cô chằm chằm, trầm giọng nói: “Nếu như nơi này có thể cho tên Mộ Thiên Sơ vào danh sách đen thì tôi nhất định không chút do dự mà nhấn yes.”

“...” Thời Tiểu Niệm yên lặng.

Nếu như tình cảm của con người có thể thông qua yes hoặc no để tùy ý quyết định như vậy thì thật đơn giản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.