Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô chết lặng.
Nói xong, Cung Âu liền há mồm hôn ngón tay nhỏ bé của cô, một bàn tay quấn băng gạc, một bàn tay còn lại cũng không nhàn rỗi, kéo dây kéo trên quần của cô xuống.
Cô ở dưới thân hắn run rẩy không ngừng.
Hắn như ma quỷ mà lao về phía cô.
Trong phòng ngủ khổng lồ, buổi tối chỉ vừa mới bắt đầu.
Thời Tiểu Niệm không nhớ mình ngủ thiếp đi hay là ngất đi .
Mặc dù Cung Âu không dằn vặt cô, nhưng đối với sự tồn tại của Mộ Thiên Sơ hắn lại cố chấp đến đáng sợ. Chỉ một buổi tối, đố kị của hắn hoàn toàn biểu lộ ra.
Lúc hôn môi của cô, hắn sẽ hỏi, “Mộ Thiên Sơ có chạm qua nơi này không?”
Lúc hôn ngón tay cô, hắn sẽ hỏi, “Người đàn ông kia có hôn em như vậy hay không ?”
Lúc điên cuồng chiếm lấy cô, hắn vẫn hỏi, “Người đàn ông kia cũng tiến vào nơi này sao?”
Cô đã quên mình đã phủ nhận không biết bao nhiêu lần.
Sự đố kị của Cung Âu không ngừng làm cho hắn phát điên, cũng làm cô phát điên.
Đêm khuya, Thời Tiểu Niệm gặp ác mộng, mơ tới mình đi trên một cái cầu thang rất, dài rất dài, một cầu thang không có điểm cuối.
Cô cứ đi, cứ đi như vậy.
Rốt cuộc không biết mình đã đi bao nhiêu bước, cuối cùng cô cũng nhìn thấy được một tia sáng.
Cô cứ đi về phía tia sáng. Bỗng nhiên phía cuối cầu thang xuất hiện một khoảng trống, cô bước hụt và rơi xuống.
“A…”
Thời Tiểu Niệm cả kinh kêu to một tiếng, từ trong ác mộng tỉnh lại.
Cả người đầy mồ hôi ngồi ở trên giường, đôi mắt nhìn xung quanh, lại thấy một hình ảnh đáng sợ, nhất thời lại bị giật mình, “A..”
Ánh đèn trong phòng ngủ mờ nhạt, mà Cung Âu đang mặc áo ngủ màu xám bạc, ngồi xổm ở bên người cô, hai chân để trần, cúi thấp đầu xuống, một đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô, trên khuôn mặt anh tuấn không có cảm xúc gì.
“Tôi khủng bố như thế sao?”
Cung Âu bất mãn nhăn mày.
“Hơn nửa đêm anh không ngủ ngồi xổm ở nơi đó làm gì?”
Định giả ma giả quỷ à?
Thời Tiểu Niệm bị dọa không nhẹ, sau lưng phát lạnh, cô ngồi dậy cầm lấy điện thoại di động đặt ở đầu giường.
Ba giờ sáng.
Trời ạ.
Ba giờ sáng, lão nhân gia ngài không ngủ, ngồi chồm hổm trên giường nhìn chằm chằm vào cô.
Thời Tiểu Niệm đưa tay lau mồ hôi, sau đó bất đắc dĩ nhìn về phía khuôn mặt tinh xảo của hắn, “Cung Âu, bây giờ là ba giờ sáng , anh không ngủ hay là mới vừa tỉnh?”
“Không ngủ.”
Cung Âu trầm giọng nói, con ngươi đen sâu kín nhìn cô chằm chằm.
“...”
Thời Tiểu Niệm không nói gì.
Hắn vẫn ngồi xổm nơi đó nhìn thẳng vào cô, chẳng trách cô sẽ thấy ác mộng.
“Tại sao em không hỏi tôi lí do vì sao tôi không ngủ?” Giọng nói Cung Âu trầm xuống.
“...”
Còn muốn cô hỏi.
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là nghe theo lời nói của hắn hỏi, “Tại sao anh không ngủ?”
“Ngủ không được.” Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, giọng điệu lộ ra một chút ác liệt, “Tôi vừa nghĩ tới cô và Mộ Thiên Sơ ở bên nhau liền muốn bóp chết em.”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm càng cảm thấy lạnh hơn.
Từ khi trở về từ công viên trò chơi, hầu như cô đã chuẩn bị tâm lí bị Cung Âu xé nát, nhưng đêm qua, tuy rằng hắn phẫn nộ nhưng lại không làm gì cô.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ đến tình trạng hiện tại của hắn, càng nghĩ hắn càng phẫn nộ, nghĩ rằng không phải hắn sẽ dễ dàng tha thứ cho cô như vậy chứ?
Không phải nửa đêm hắn sẽ giết cô thật chứ?
Thời Tiểu Niệm sợ sệt nhìn hắn, đôi mắt lúc nãy vẫn còn lim dim mà giây phút này lại bị bao phủ đầy sợ hãi, cô hơi nhích về phía sau.
“Em sợ cái gì, tôi sẽ trói hai tay của tôi lại để không đánh chết em.”
Cung Âu ngồi xổm xuống, từ từ giơ hai tay lên.
Lúc này Thời Tiểu Niệm mới phát hiện trên cổ tay của hai tay hắn cột một sợi dây da màu đen.
Sợi dây siết chặt hai tay của hắn lại.
“...”
Thời Tiểu Niệm lập tức xạm mặt.
Hắn không muốn mình nửa đêm bóp chết cô cho nên liền trói mình lại.
Người bình thường sao có thể làm được chuyện như vậy chứ.