“Còn không mau cởi ra giúp tôi.” Cung Âu rống cô, trong đôi mắt lộ ra sự khó chịu.
Không phải hắn sợ mình suy nghĩ đến phát điên mới trói mình lại hay sao?
“Nếu cởi dây ra anh còn muốn bóp chết tôi thì làm sao bây giờ?”
Thời Tiểu Niệm bật thốt lên.
“Tôi đói rồi nên sẽ không bóp chết em nữa.” Cung Âu buồn bực nói, “Mau mau cởi dây ra cho tôi.”
Đêm nay, hắn ngồi xổm bên người cô, trừng mắt nhìn khuôn mặt mềm mại trắng nõn của cô, cứ trừng mắt trừng mắt, hắn lại cảm thấy đói bụng.
“Vậy, được rồi.”
Ban đầu muốn bóp chết cô bây giờ lại đói bụng, đây là suy nghĩ kì cục gì chứ.
Thời Tiểu Niệm từ trên giường ngồi dậy, quỳ đến trước mặt hắn, đưa tay lôi kéo dây da trên cổ tay hắn , mở thế nào cũng không ra, càng cố mở thì càng siết chặt.
“Loại dây này là càng cố mở sẽ càng chặt, lấy dao lại đây.”
Cung Âu trừng cô một chút.
Người phụ nữ này thật ngốc, nhưng ngốc thì hắn cũng nhìn vừa mắt.
“Được.” Thời Tiểu Niệm xuống giường, giữa hai chân truyền đến một cảm giác đau đớn, cô không khỏi nhíu mày, mở ngăn kéo, “Không tìm được dao.”
Cô vừa quay đầu lại, chỉ thấy Cung Âu dùng tay bị trói chặt cầm lên điện thoại di động mà cô đặt trên giường.
Hắn mở hệ thống định vị trên điện thoại di động của cô ra.
“Nhớ kỹ, cái này 24 giờ đều phải mở, nếu không tôi liền cài đặt một hệ thống cưỡng chế vào, cho dù em có đóng cũng không đóng được.” Cung Âu tìm cô đến phát chán rồi.
Động một chút là chơi trò mất tích với hắn.
Mỗi lần hắn đều cho rằng cô sẽ xảy ra chuyện bất ngờ gì.
“Biết rồi.” Đến bây giờ, Thời Tiểu Niệm đã không hi vọng còn có thể thoát khỏi ma trảo của hắn, cô lặp lại một lần nữa, “Tôi không tìm được dao.”
“Xuống nhà bếp lấy đi.”
Cung Âu nói thẳng thắn đầy dứt khoát.
Vì vậy, ba giờ sáng, hai người từ trên giường đi xuống nhà bếp, vì để tìm dao găm cắt đứt dây da trên cổ tay Cung Âu .
Thời Tiểu Niệm thật sự cảm thấy ở cùng với Cung Âu, mỗi ngày cô đều trải qua cuộc sống rất thần kỳ, cộng thêm trong lòng run sợ.
Trong phòng bếp rất yên tĩnh, Thời Tiểu Niệm bật đèn lên, lấy một chiếc kéo mới tinh từ trong ngăn kéo ra.
“Tôi cắt cho.”
Thời Tiểu Niệm cắt xong.
Cung Âu xoay cổ tay, cổ tay bị xiết hằn lên một vòng đỏ, đúng là hắn tự ngược mình.
Thời Tiểu Niệm ném sợi dây da vào thùng rác, hơi nghi hoặc một chút hỏi, “Tại sao anh lại có sợi dây da này vậy?”
Người bình thường ai sẽ để sợi dây da ở bên trong phòng ngủ của mình, để lúc nào cũng có thể trói tay chân mình sao?
Nghe vậy, đôi mắt đen bóng của Cung Âu sâu hơn, sắc mặt lạnh lùng, không có gì hay, “Không có gì, em không cần biết.”
“...”
Thời Tiểu Niệm không hỏi thêm gì nữa, đang muốn đi ra ngoài, liền nghe được một tiếng kêu kỳ lạ.
Là tiếng kêu khi đói bụng.
Là tiếng kêu từ bụng của tổng giám đốc Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm quay đầu lại, Cung Âu đứng đó, lạnh lùng trừng cô một cái, nhấc chân lên đi ra ngoài.
Tại sao không muốn cô nấu cơm?
“Anh đói bụng, tôi làm cơm cho anh ăn được không?” cô hiếm khi chủ động mở miệng.
“Đã tàn phế còn muốn nấu, lăn ra khỏi chỗ này cho tôi.”
Cung Âu quay đầu trừng mắt nhìn cô.
Đối với đồ ăn do cô làm, hắn đều ăn tới bến, lúc cô không thể làm cơm, hắn thà bị đói cũng không thèm ăn, trừ phi đói bụng đến mức không chịu được mới chịu ăn một chút.
Hắn không sợ đau dạ dày hay sao?
“Tôi nấu bằng nồi điện là được rồi, chỉ dùng một tay là được.” Thời Tiểu Niệm nói, “Anh cắt rau đi.”
“Tôi cắt rau?”
Cung Âu nhăn mày, bỗng nhiên nghĩ đến đêm hôm qua, hắn vốn đã muốn học nấu ăn cho cô.
Nhưng đêm qua phát sinh nhiều chuyện như vậy, cho nên hắn đã quẳng việc này ra sau đầu.
“Làm sao vậy?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Cung Âu nhìn cô, cô đang quan tâm hắn sao, quan tâm hắn có đói bụng hay không sao?
“Nể mặt em đang quan tâm tôi, tôi cho phép em nấu bằng nồi điện.” Cung Âu hếch cằm nói, giống như ban ơn.
“...”
Ai cầu xin hắn?
Thời Tiểu Niệm oán thầm trong lòng, bắt đầu dùng một tay rửa sạch cà tím, sau đó đưa cho Cung Âu thái.
Tuy bàn tay hắn cũng bị thương, nhưng còn linh hoạt hơn cô, cánh tay bị băng bó còn có thể nắm chặt dao thái.