Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Em là trạch nữ, quanh năm suốt tháng chỉ biết vẽ thì có thể gặp được bao nhiêu người đây?”
Lời này của hắn nói trúng rồi.
Trước khi gặp Cung Âu, cô vẫn là trạch nữ, quanh năm suốt tháng không bước ra cửa mấy lần.
Thời Tiểu Niệm mím môi, lại hỏi: “Bây giờ Bob đang ở đâu?”
Đường Nghệ chạy trốn, Bob cũng không phải con trai của Cung Âu, vậy kết cục sẽ như thế nào?
“Giao cho Phong Đức xử lí.”
Cung Âu lạnh lùng nói, bắt đầu ăn chén cơm thứ ba, không hề cảm thấy no.
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, suy nghĩ một lát vẫn nói: “Cung Âu”
“Ừ.”
Cung Âu ngước mắt, lười biếng nhìn cô.
“Chuyện Bob bị bệnh không biết là thật hay giả, nếu là thật, vậy có thể để Phong quản gia sắp xếp thỏa đáng hay không?” Thời Tiểu Niệm ôn nhu nói: “Dù thế nào đi nữa thì đứa bé cũng vô tội.”
Hiện tại Bob thật giống cô, đều bị người thân bỏ rơi.
“Chảy dòng máu của người phụ nữ kia, tiểu sắc lang này lớn lên cũng không có gì tốt.”
Cung Âu xem thường nói.
Nghe vậy, ánh mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm, cúi đầu, khóe môi lộ ra cay đắng: “Không biết tôi di truyền dòng máu ra sao!”
Cánh tay cầm đũa của Cung Âu cứng đờ.
Lời nói của hắn đâm trúng vết thương của cô rồi.
“Ăn phần của em đi.” Cung Âu cứng rắn mở miệng, bỗng dưng đẩy tô mì bên cạnh qua cho cô: “Cho em.”
Thời Tiểu Niệm nhìn tô mì nóng hổi trước mắt có chút dở khóc dở cười.
Đây là phương thức an ủi đặc biệt sao?
“Không cần. Anh ăn đi.”
Cô không ăn hết nhiều như vậy.
Dứt lời, cái bát kia trong nháy mắt bị Cung Âu kéo trở lại.
Thời Tiểu Niệm nhìn động tác lưu loát này của hắn mà cảm thấy bất đắc dĩ, hắn có cần phải vội như vậy không? Giống như ai cướp của hắn vậy.
Bị Cung Âu nháo như thế, đột nhiên Thời Tiểu Niệm không còn cảm thấy thương cảm nữa.
Cô ngồi đó nhìn Cung Âu ăn hết từng bát mì.
Gương mặt của hắn rất anh tuấn nhưng lạnh lùng, Thời Tiểu Niệm lẳng lặng nhìn, sau này cô phải đối mặt với gương mặt này sao?
Sáng hôm sau.
Thời Tiểu Niệm đi ra cửa, đứng trước đài phun nước, ánh mặt trời từ khu rừng bên kia chiếu tới, trong không khí tràn đầy mùi hương của cỏ xanh.
Không thể không nói, không khí tòa lâu đài tốt hơn bên ngoài nhiều.
“Thời tiểu thư, chào buổi sáng.”
Những nữ giúp việc đi ngang qua gật đầu cung kính với cô.
“Chào mọi người.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
Cô cảm thấy không thích ứng được sinh hoạt từ Thiên Chi Cảng dời đến tòa lâu đài, lâu đài quá lớn quá nhiều người, cô không quen.
“Thời tiểu thư, chào buổi sáng.”
Phong Đức đi tới, ăn mặc thoải mái, nho nhã lễ độ chào cô.
“Chào ông.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
“Cô không dùng bữa sáng sao?” Phong Đức hỏi.
“Lúc ba giờ sáng tôi có ăn qua, giờ không muốn ăn nữa.” Thời Tiểu Niệm nói, đôi mắt mang theo chút mệt mỏi: “Phong quản gia, khi nào tôi có thể trở về Thiên Chi cảng?”
Cô không muốn ở lại tòa lâu đài này.
Phong Đức cúi đầu đáp: “Sau này Thời tiểu thư sẽ ở lại đây.”
“Vì sao?”
Cô vừa định hỏi, lập tức hiểu được, Mộ Thiên Sơ cũng ở Thiên Chi cảng, làm sao Cung Âu có thể để cô trở về.
Tốt xấu gì ở Thiên Chi cảng cô cũng có thể chạy ra ngoài, ở tòa lâu đài xa xôi này cô thật sự tiến vào lồng sắt khổng lồ, không thể bay ra được.
“Thời tiểu thư, không có chuyện gì thì tôi đi trước.”
Phong Đức thấy Thời Tiểu Niệm hiểu được, thấy cô không nói gì, liền rời đi.
“Chờ một chút, Phong quản gia.” Thời Tiểu Niệm hỏi: “Hôm nay tôi thấy trong phòng ngủ Cung Âu có rất nhiều dây trói bằng da. Tại sao anh ta có những thứ đó?”
Nghe thế, vẻ mặt Phong Đức sững lại, đôi mắt phức tạp không thể diễn tả được.
Một lúc lâu sau, Phong Đức nói: “Thời Tiểu Niệm không cần quan tâm những thứ này.”
Nói xong ông liền rời đi.
Không cần quan tâm?
Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn tay mình, nhớ tới dấu lằn đỏ trên tay Cung Âu do bị trói tối hôm qua.
Tại sao trong ngăn kéo của hắn lại có nhiều dây da như vậy?
Phòng ngủ hắn không cho người bên ngoài đi vào, chẳng lẽ chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể trói mình sao? Có ai không có chuyện gì lại đi trói chính mình?
Trong lòng Thời Tiểu Niệm khó hiểu, đi dạo bên ngoài một lát sau đó đi vào.
Sáng sớm đã không gặp Cung Âu, hắn đi đâu vậy?