Thời Tiểu Niệm đi tới một phòng nhỏ, nhàm chán lấy điều khiển mở TV, hai nữ giúp việc lập tức bưng hoa quả bánh ngọt lên, cũng không nói gì nhiều.
Lúc tới lặng yên không một tiếng động, lúc đi cũng lặng yên không một tiếng động.
Thời Tiểu Niệm nhìn bánh gato xinh đẹp, vừa nhìn liền biết là do bếp trưởng làm.
Cung Âu thật không biết hưởng thụ, có người làm đồ ăn ngon như vậy nhưng cứ phải ăn đồ cô làm, đúng là cố chấp.
Thời Tiểu Niệm nằm trên ghế xoa bóp chân, khởi động máy, ghế xoa bóp từ từ khởi động, cô ung dung xoa bóp thân thể bị Cung Âu ngược đãi.
TV 65 inch đang phát tin tức.
Thời Tiểu Niệm buồn bực ngán ngẩm xem tin tức.
“Hôm nay trên đường cao tốc ngoại thành phía đông xảy ra tai nạn, ba xe tông vào đuôi xe của nhau, có 4 người chết, 2 người bị thương nặng, chiếc xe con ở giữa bị đẩy ra, hoàn toàn biến dạng, toàn bộ người trên xe bỏ mạng tại chỗ.”
Thời Tiểu Niệm nhìn màn hình TV.
Trên đó phát ra hình ảnh, chỉ thấy chiếc xe ở giữa bị xe chở hàng phía sau tông vào đuôi xe, va về dòng xe phía trước, toàn bộ xe trong nháy mắt biến dạng.
Xe hỏng người chết.
Nhưng nhìn hình ảnh kia có chút chấn động, tin tức theo thứ tự phát hình ảnh hiện trường tai nạn, MC đang thuyết minh tất cả sự cố.
Xác chết từ trong xe được kéo ra, tuy đã che khăn lại nhưng nhìn qua vẫn rất ghê sợ, giống như mọi người không còn hoàn chỉnh.
Thời Tiểu Niệm nhíu mày, đang muốn lấy điều khiển đổi kênh liền nghe phía sau truyền đến tiếng “Ầm”
Cô quay đầu lại.
Nhìn thấy Cung Âu đứng đó không xa, thân hình cao lớn, tóc ngắn chỉnh tề, khuôn mặt anh tuấn không lộ ra biểu cảm gì, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Một đĩa thủy tinh, cái mâm hoa quả đều rơi xuống bên chân hắn.
Thời Tiểu Niệm từ trên ghế xoa bóp ngồi dậy, hơi kinh ngạc nhìn hắn.
Cung Âu nhìn màn hình TV.
Cô lập tức thấy sắc mặt hắn dần trắng bệch.
Bỗng dưng Cung Âu xoay người bỏ chạy, bộ dạng chạy trối chết kia giống như thấy quỷ.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đứng lên, nhìn hắn chạy đi.
“Thiếu gia.”
Phong Đức đi tới, chỉ thấy Cung Âu chạy đi, nhất thời cảm thấy ngạc nhiên, nhìn Thời Tiểu Niệm trong phòng: “Thời tiểu thư, thiếu gia làm sao vậy?”
“Tôi không biết.” Thời Tiểu Niệm mù mờ lắc đầu.
Cung Âu đột nhiên giống như trúng tà.
Không hiểu sao?
Phong Đức nhíu mày, tầm mắt liếc đến màn hình TV, lập tức ngây người tại chỗ: “Lần này nguy rồi.”
Nói xong, Phong Đức cũng chạy đi.
Đều bị sao vậy?
Thời Tiểu Niệm nhìn màn hình TV, không phải chỉ là tin tức thôi sao?
Lẽ nào Cung Âu quen người trên xe, không thể nào, xe này chỉ là loại xe bình thường.
Tâm trạng Thời Tiểu Niệm kì lạ, suy nghĩ một lát cũng đuổi theo.
Cô đuổi tới cửa phòng ngủ, chỉ thấy cửa phòng ngủ của Cung Âu đóng chặt, Phong Đức đứng bên ngoài lo lắng gõ cửa: “Thiếu gia, thiếu gia, ngài mở cửa đi, tôi lấy ống tiêm tới.”
Thời Tiểu Niệm nhìn tay Phong Đức, trên tay ông đang cầm ống tiêm, bên trong là chất lỏng trong suốt.
Trong phòng ngủ không truyền ra bất kì tiếng vang nào.
Cửa cũng không mở.
Cung Âu nhốt mình lại.
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc đi tới: “Phong quản gia, xảy ra chuyện gì?”
Phong Đức nhìn thấy cô, đôi mắt già nua đột nhiên sáng ngời, giống như nhìn thấy ân nhân cứu mạng, vội vã nhanh chân bước đến nắm lấy tay cô: “Thời tiểu thư, thiếu gia thương cô nhất, nhất định sẽ nghe lời cô, cô kêu ngài mở cửa, tôi tiêm có ngài ấy.”
“Tại sao phải tiêm? Đây là cái gì?”
Đầu óc Thời Tiểu Niệm mơ hồ.
Không nghe thấy Cung Âu bị bệnh gì.