Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 245: Chương 245: Chương 141: Tôi càng không buông tay 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Thời tiểu thư, bây giờ cô đã biết hết, xin nhờ cô, thiếu gia nghe lời cô nhất, yêu thương cô nhất, cô kêu ngài ấy mở cửa đi.” Phong Đức gần như là cầu xin nhìn Thời Tiểu Niệm.

“Nghe lời tôi nhất?”

Cung Âu nghe lời cô khi nào?

“Tương đối mà nói, trong mắt tôi, bất cứ chuyện nào ngoại trừ Đại thiếu gia ra, cô là người mà thiếu gia để ý nhất.” Phong Đức kích động nói: “Thời tiểu thư, đi đi, tôi không muốn nhìn thấy thiếu gia lại tự hủy hoại mình lần nữa.”

Nếu lại không đi vào, ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

“...”

Ngoại trừ Đại thiếu gia ra, cô là người mà thiếu gia để ý nhất.

Thời Tiểu Niệm bị câu này làm rung động.

Nhìn bộ dạng Phong Đức gấp như kiến bò trên chảo nóng, Thời Tiểu Niệm biết chuyện nghiêm trọng, không chậm trễ thời gian nữa.

Cô đi tới bên ngoài gõ cửa một cái, cố gắng ôn nhu nói: “Cung Âu, tôi là Thời Tiểu Niệm, anh mở cửa ra có được hay không?”

Bên trong không có phản ứng gì.

“Ông có chìa khóa không?”

Thời Tiểu Niệm hỏi Phong Đức.

Phong Đức lắc đầu: “Phòng ngủ cùa thiếu gia chỉ mình ngài ấy có chìa khóa, không cho bất cứ ai hết.”

Trừ quét dọn ra, ông cũng không thể tùy ý đi vào.

“...”

Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là tiếp tục gõ cửa, lại kêu mấy tiếng, vẫn là không chút phản ứng nào, cô nhục chí nói: “Phong quản gia, xem ra là ông quá xem trọng tôi rồi.”

Cô không thể làm cho Cung Âu mở cửa.

“Vậy làm sao bây giờ?” Phong Đức cầm một kim tiêm gấp đến không biết làm gì: “Lần này phải làm sao bây giờ, liệu thiếu gia có tự làm mình bị thương hay không? Chúng ta đi vào trễ, nếu xảy ra chuyện phải làm thế nào, tôi làm sao có thể ăn nói với bên Anh quốc kia chứ.”

Đã rất lâu rồi thiếu gia không có nhìn thấy hình ảnh tai nạn xe.

Thời Tiểu Niệm nhìn bộ dạng không bình tĩnh của Phong Đức, nhíu mày một cái.

Cô cúi đầu xuống, nhìn về phía cánh tay trái còn đang băng bó của mình, ánh mắt chuyển động, trong lòng nổi lên một ý tưởng.

Thời Tiểu Niệm nhìn cửa phòng đóng chặt lớn tiếng hô: “Cung Âu, nếu anh không mở cửa, tôi sẽ leo cửa sổ, tôi leo cửa sổ đi vào! Đập cửa này không được, nhưng đập cửa sổ cũng rất dễ!”

Cô lớn tiếng hô.

Không tới hai giây, chỉ nghe một tiếng điện tử “Đinh”, cánh cửa đáp lại mở ra.

Đây là loại cửa có thể mở khóa từ xa.

Thời Tiểu Niệm giơ tay đẩy cửa, cửa bị mở ra dễ dàng, ánh mắt của cô u ám.

Thì ra, hắn lại sợ cô sẽ leo cửa sổ như vậy.

Sợ đến mức khi tính tình của hắn mất khống chế, vẫn còn mở cửa cho cô.

“Cảm ơn cô, Thời tiểu thư.”

Phong Đức cảm kích nhìn Thời Tiểu Niệm, sau đó chạy vào.

Thời Tiểu Niệm theo sau vào, nhìn về phía bên cạnh đàn piano, chỉ thấy thân thể Cung Âu ngồi trong góc tường, trên cổ tay còn có sợi dây màu đen trói lại, thiết bị khống chế cửa ở bên chân hắn.

Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, khiếp sợ nhìn Cung Âu.

Từ đó tới giờ cô chưa từng nhìn thấy Cung Âu như vậy qua.

Hắn ngồi trên sàn nhà dựa vào góc tường, giống như một đứa bé bị hoảng sợ vậy, hai bàn tay bị trói giơ lên che phân nửa gương mặt mình lại.

Thân thể của hắn run lẩy bẩy, đôi mắt nhìn về phía trước, bên trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, kinh hoàng...

Lớp vải trên tay phải của hắn đã bị xé ra, quăng ở một bên, trên cánh tay thon dài rỉ ra từng giọt từng giọt máu lăn dài về phía cổ tay.

Thời Tiểu Niệm không nhịn được nhíu mày.

Sao hắn lại biến thành như vậy, hắn vẫn còn là Cung Âu sao.

Hắn bây giờ, cô không thấy được một chút cao cao tại thượng nào cả, không giống bình thường gì hết.

“Thiếu gia...”

Phong Đức lo lắng đi về phía trước.

“Đừng lại đây, cút ra ngoài!”

Cung Âu không nhìn ông, chỉ nhìn sàn nhà chằm chằm, nhỏ giọng hô lên, trong giọng nói mang theo run rẩy.

Phong Đức vô cùng lo lắng nói: “Thiếu gia, chích một mũi là tốt rồi, không có chuyện gì hết.”

“Tôi bảo ông cút đi!”

Cung Âu cuồng loạn hét, đôi mắt vẫn nhìn mặt đất, giống như dưới đó có gì vậy.

Phong Đức từ từ tới gần hắn: “Thiếu gia, ngài đừng tự hành hạ mình nữa, lão gia cũng đã nói rồi, không phải lỗi của ngài, Đại thiếu gia trên trời có linh thiên cũng sẽ không trách ngài.”

“Cút!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.