Cung Âu căn bản không nghe lọt tai, hai tay bị trói cầm lấy một món đồ chưng bày trên tủ quăng về phía Phong Đức.
Phong Đức không tránh né kịp, bị đập lên đầu, cả người lập tức lảo đảo, máu từ trên trán thấm xuống sàn nhà.
“Phong quản gia...” Thời Tiểu Niệm khiếp sợ đi về phía trước đỡ Phong Đức.
“Không sao, tôi không sao.” Phong Đức lắc đầu một cái, nhìn Thời Tiểu Niệm cầu xin: “Thời tiểu thư...”
Thời Tiểu Niệm biết ông muốn nói cái gì, cô nhíu mày một cái: “Để tôi thử xem.”
Cô cũng không xác định, Cung Âu có thể nghe lời cô hay không.
Thời Tiểu Niệm xoay người, nhìn lên tủ đầu giường, trên đó đã không còn gì có thể quăng rồi.
Cô từ từ đi về phía Cung Âu, Cung Âu nhìn chằm chằm mặt đất hét: “Đi ra ngoài! Em cũng cút ra ngoài cho tôi!”
Thời Tiểu Niệm cắn cắn môi, nhắm mắt đi về phía trước, ngồi trước mặt cách hắn không xa, ôn nhu nói: “Cung Âu, là tôi, tôi là Thời Tiểu Niệm.”
Nghe được giọng nói của cô, Cung Âu lập tức giơ tay che kín mặt mình, không để cho cô thấy.
Giống như một người xấu xí, không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng của mình.
“...”
Hô.
Không đánh cô.
Thời Tiểu Niệm khẽ thở phào nhẹ nhõm, ngồi dưới đất từ từ lại gần đến trước mặt hắn, đôi mắt tràn đầy sợ hãi nhìn hắn: “Cung Âu...”
“Đi ra ngoài! Tôi bảo em cút ra ngoài, em nghe không hiểu sao? Cút!”
Cung Âu cuồng loạn hét, càng co chặt mình lại.
Giống như làm vậy, là hắn có thể nhỏ bé đến mức cô không nhìn thấy hắn được.
Hắn như vậy, giống như là đột nhiên bị nhân cách phân liệt, hoàn toàn không phải là Cung Âu lúc bình thường, mà giống một đứa bé, một đứa bé trên lưng đeo tội nghiệt nặng nề.
Thời Tiểu Niệm hơi chút do dự đưa tay ra, chậm rãi nắm lấy tay hắn.
Thân thể Cung Âu cứng đờ.
“Không sao, Cung Âu, tất cả đã trôi qua.” Thời Tiểu Niệm ngồi trước mặt hắn nhẹ giọng nói: “Tất cả đều đã trôi qua, anh đừng nên như vậy, có được không?”
Cô nói lại một lần.
Thân thể Cung Âu co rút, ngồi dưới đất giống như con giun đáng thương vậy.
Nghe vậy, hắn không nói lời nào, nhưng thân thể vẫn còn đang run.
Giống như đang ở trong hầm băng lạnh giá vậy.
“Anh làm rất tốt, Cung Âu.” Cô tiếp tục nói, ôn nhu vô cùng: “Anh phát triển hệ thống N.E tốt như vậy, anh làm cho toàn bộ người trên thế giới đều sử dụng hệ thống N.E mà lúc trước anh trai của anh nghiên cứu.”
“...”
Nghe được lời nói của cô, thân thể của Cung Âu đột nhiên không còn run rẩy như trước.
Thời Tiểu Niệm thấy hữu hiệu, tiếp tục cần tay hắn nói: “Anh có biết không, hệ thống N.E thật sự rất lợi hại, nó vận hành nhanh chóng, dễ tiếp xúc lại đơn giản đẹp mắt, cho tới bây giờ cũng chưa từng bị lỗi, sau khi tôi dùng rồi, không còn đổi sang những hệ thống điện thoại khác nữa.”
Ánh mắt một mực sợ hãi nhìn dưới đất chằm chằm của Cung Âu từ từ chuyển về phía cô, trong mắt không có bá đạo, ngang ngược như lúc bình thường, chỉ còn một tia yếu ớt không nói ra được.
Giờ phút này, hắn vô cùng cần có một người bảo vệ hắn.
“Anh thật làm rất tốt.”
“...” Hắn nhìn cô.
“Không ai có thể làm tốt hơn anh được, không ai có thể làm nhiều thứ như vậy vì anh trai của anh hơn anh.”
Thời Tiểu Niệm không ngừng nói với hắn, ánh mắt kiên định.
Cung Âu nhìn cô, môi mỏng trắng bệch khẽ mở: “Ôm tôi.”
“...”
Thời Tiểu Niệm giật mình.
“Thời Tiểu Niệm, ôm tôi.”
Cung Âu nhìn cô, giọng nói yếu ớt, không có mạnh mẽ lúc bình thường, giống như đang cầu xin cô vậy.
Thời Tiểu Niệm chần chờ hai giây, quỳ bên cạnh hắn, thẳng người lên, từ từ đưa tay về phía hắn.
Cung Âu ngồi dưới đất, nghiêng thân thể chậm rãi dựa mặt vào thân thể mềm mại của cô.
Thân thể của hắn, lạnh như băng.
Giống như một khối băng vậy, không có chút nhiệt độ nào.
Thời Tiểu Niệm mặc cho hắn dựa vào, giơ tay nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, trấn an: “Tất cả đã trôi qua.”
Phong Đức che trán nhìn bọn họ, nhìn Thời Tiểu Niệm chỉ cần nói vài lời đã làm cho thiếu gia đến gần cô, nói không kinh ngạc là giả.
Mấy năm nay, lúc thiếu gia phát tác, ngay cả lão gia và phu nhân cũng không ngăn cản được.
Thời Tiểu Niệm chỉ nói mấy câu, tâm tình của thiếu gia đã bình tĩnh trở lại.
Xem ra thiếu gia đã bình tĩnh không cần thuốc nữa, Phong Đức lặng lẽ lui về phía sau, rời khỏi phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, chỉ còn lại Thời Tiểu Niệm và Cung Âu.
Trong góc tường, Thời Tiểu Niệm quỳ ở đó, để cho Cung Âu dựa vào trong lòng cô, hai tay bị trói chặc của hắn giơ lên nắm lấy quần áo cô.
Thời Tiểu Niệm rũ mắt nhìn hắn, bộ dạng của hắn giống như nắm được một cái phao cứu mạng vậy.
Cọng rơm cứu mạng.
Nhớ lại bốn chữ này, trong lòng Thời Tiểu Niệm càng nặng nề hơn.
“Thời Tiểu Niệm.” Bỗng nhiên Cung Âu mở miệng, thân thể của hắn trong lòng cô từ từ ấm lại.