Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 247: Chương 247: Chương 142: Có thể không muốn đứa bé hay không 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cung Âu ôm cô như vậy. thân thể hai người dính sát nhau không thể tách rời.

Hắn chậm rãi cúi đầu xuống, đặt cằm lên vai cô, môi mỏng nhẹ cong lên, giọng nói trần thấp từ tính: “Không cho em đi, vĩnh viễn cũng không cho em rời khỏi tôi.”

Hắn nói trầm thấp, giống như một lời thề rung động lòng người.

Trong lòng cô lại cảm thấy khiếp sợ.

Cung Âu quay mặt sang, mắt nhìn lỗ tai cô, hắn đưa miệng đến, lập tức ngậm lấy vành tai của cô.

“...”

Thân thể Thời Tiểu Niệm co chặt, muốn chạy trốn lại bị hắn ôm thật chặt.

Cung Âu hài lòng nhìn mình nhốt cô như vậy, tinh tế hôn lên lỗ tai cô, thỏa mãn nghe mùi thơm trên cơ thể cô, đôi mắt đen tràn đầy thâm tình chưa bao giờ có.

“Tiểu Niệm, lỗ tai của em thật đẹp.” Hắn vừa hôn vừa nói.

“...”

“Tóc của em cũng rất đẹp.

“...”

“Tất cả của em đều đẹp.”

“...”

“Tất cả của em đều thuộc về tôi, đều là thuộc về Cung Âu tôi, không ai có thể chia sẻ.” Hắn hôn lỗ tai cô, âm trầm nói ra khỏi miệng.

“Đừng như vậy.” Thời Tiểu Niệm quay đầu đi, nhưng chạy không khỏi nụ hôn của hắn đuổi đến.

“Thật ra thì em không cần phải để ý đến tôi.” Cung Âu hôn lỗ tai cô, giọng nói lộ ra gợi cảm trí mạng: “Nhưng mà em đã xía vào, vậy thì em phải để ý tôi đến cùng.”

“...”

“Tôi sẽ không buông tay em,, vĩnh viễn.”

“...”

Thời Tiểu Niệm ngây người, cô đã làm sai sao?

Cô ngẩng mặt lên, nhìn thấy một cây kéo trên đàn piano, có lẽ là Phong Đức lấy tới.

Cô lập tức nói: “Có cây kéo, để tôi cắt dây cho anh trước, sau đó đi băng bó tay lại.”

Hắn tự ngược đến làm mình máu chảy dầm dề.

“Chỗ này của tôi còn có nút thắt cần giải thoát hơn nè.” Cung Âu từ phía sau dán chặt thân thể cô, môi mỏng ngậm lấy vành tai trắng nõn của cô, hôn đi hôn lại.

Hai người quá sát nhau, cô có thể cảm giác được biến hóa dưới bụng hắn rõ ràng, mặt không nhịn được nóng lên.

Mới từ trong trạng thái tinh thần gần như hỏng mất khôi phục lại, hắn đã có thể thú tính đại phát.

Cô thật là bội phục hắn.

Cung Âu nhả lỗ tai cô ra, môi mỏng hôn về phía sau cổ mảnh khảnh của cô, hơi thở ấm áp phà lên cổ cô, từa tê dại vừa nhột.

Thời Tiểu Niệm không cách nào chạy thoát, không cách nào từ chối, bàn tay xuôi bên người không nhịn được nắm chặt.

Cô ngước mặt nhìn về phía cây đàn piano cách đó không xa, đôi mắt chuyển động hỏi: “Cung Âu, Cung Úc là tên của anh trai anh sao?”

Động tác hôn cô của Cung Âu ngừng lại một chút, giọng nói trầm thấp: “Sao em biết được?”

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía đàn piano: “Tôi thấy trên đàn có khắc tên này, cây đàn đó là của anh trai anh sao?”

Cô cũng chỉ là suy đoán.

Nhưng có thể xuất hiện trong phòng ngủ của Cung Âu, lại là họ Cung, cô nghĩ, ngoại trừ anh trai của hắn là không còn ai khác.

“...”

Cung Âu ngừng hôn cô, ôm cô đi về phía trước.

Thời Tiểu Niệm cầm lấy cây kéo trên bàn, cắt bỏ sợi dây trên tay hắn.

Cung Âu rũ mắt nhìn về phía đàn piano, đôi mắt đen thâm thúy, trên gương mặt anh tuấn không có biểu tình gì, làm cho người khác không biết được hắn đang nghĩ gì.

Hồi lâu sau, hắn đưa tay mở nắp đàn, trầm thấp nói: “Đây là cây đàn piano của anh tôi, sau khi tôi về nước phát triển, anh ấy đã chuyển cây đàn piano này đến.”

“Có thể nói một ít chuyện của anh trai anh cho tôi nghe không?”

Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh hỏi.

Cô không phải loại người nhiều chuyện, chỉ là muốn thú tính của Cung Âu mau qua đi.

Hắn cần bị phân tán sự chú ý.

“Anh ấy lớn hơn tôi ba tuổi, là một người có tính tình ôn hòa.” Cung Âu đưa tay ra, đầu ngón tay lướt qua phím đàn, trên đàn phát ra một tràn tiếng vang không tính là êm tai.

Thời Tiểu Niệm hỏi: “Tình cảm của anh và anh ấy rất tốt sao?”

“Trước khi anh chết, tôi từ nhỏ đến lớn vẫn chưa cãi với anh một câu nào, tôi rất kính trọng anh.” Cung Âu nói, đôi mắt đen nhìn phím đàn trắng đen chằm chằm.

“....”

Nghe có vẻ, Cung Âu rất hối hận đối với anh của hắn.

Có lẽ cũng bởi vì như vậy, hắn mới dồn nén tất cả tâm sự vào đáy lòng, sau đó bùng nổ, giống như một màn khi nãy vậy.

Cung Âu kéo cô ngồi xuống trước đàn piano, tai trái cầm tay phải của cô, nhẹ bấm trên phím đàn đen trắng.

Thời Tiểu Niệm nghe ra là một bài hát đứt quãng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.