Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 248: Chương 248: Chương 142: Có thể không muốn đứa bé hay không 2




“Hẳn là cha mẹ anh rất kiêu ngạo vì có được hai người con trai là các anh chứ?”

Thời Tiểu Niệm tìm đề tài nói.

“Bọn họ không thích anh ấy.” Cung Âu trầm thấp nói.

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, bật thốt lên: “Không thích anh trai anh, chẳng lẽ thích anh sao?”

Cung Âu rũ mắt nhìn cô, bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, sâu kín nói: “Nghe em nói có vẻ như thích tôi là một chuyện rất không bình thường vậy.”

Là rất không bình thường.

Tính tình Cung Âu xấu như vậy, tất cả mọi mặt cũng đều không làm cho người ta thích.

“Không có, chẳng qua tôi cảm thấy một người ôn hòa hẳn là nên được thích hơn.” Thời Tiểu Niệm nói trái lương tâm: “Anh nói tiếp đi.”

Cung Âu âm trầm nhìn cô một cái, rõ ràng không tin cô nói, nhưng cũng không có chỉ trích cô.

“Cha nói tư chất của anh rất bình thường, nhưng anh lại là người thừa kế thứ nhất của Cung gia, cha vẫn luôn bắt buộc anh cố gắng.” Cung Âu nắm tay cô đè lên phím đàn: “Anh rất thích âm nhạc, nhưng đến khi anh chết, cũng chưa từng chân chính được chạm qua âm nhạc.”

“...”

Thời Tiểu Niệm ngơ ngẩn.

“Anh ấy đến chết, cũng chưa từng được làm những chuyện mình thích qua.” Cung Âu trầm giọng nói.

Thời Tiểu Niệm nghe, giọng nói của Cung Âu không có chút nóng, nhưng cô vẫn nghe ra một tia bi thương.

“Cái gọi là bi ai của quý tộc, phải không?” Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói: “Tôi từng nhìn thấy một câu nói trên mạng, đội vương miện lên, tất phải mang gánh nặng.”

“Là cha ép buộc anh ấy đội mà thôi.” Cung Âu nói tới chỗ này, giọng nói lạnh xuống, bàn tay nắm lấy tay cô siết lại: “Anh đã rất cố gắng, nhưng cha vẫn luôn ép buộc anh ấy.”

“Cho nên năm đó, anh mới có thể mời anh ấy đi xem mưa sao băng.”

Bởi vì sao băng, cũng là một trong những thứ mà Cung Úc thích.

Nghe vậy, Bàn tay của Cung Âu đang nắm lấy cô run lên, cắn chặc răng, trên mặt đầy phiền muộn.

Lời mời của hắn, đẩy anh mình vào địa ngục.

Thấy vậy, Thời Tiểu Niệm không nói nữa, lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn, Cung Âu nắm tay cô, dùng một ngón tay của cô đè lên phím đàn.

Cô không quá hiểu gì nhiều đối với âm nhạc, chỉ nghe ra đây là một bài nhạc đứt quãng.

Mang chút đau thương.

Cô nhìn phím đàn đen trắng, âm thầm nghĩ, mỗi người đều có một bóng ma trong lòng.

Bóng ma của cô là người thân bỏ rơi, bóng ma của Mộ Thiên Sơ là tự ti vì bị mù, bóng ma của Cung Âu là anh trai chết....

Mỗi người đều có vẻ không phải tự do tự tại sung sướng như bề ngoài.

....

Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh.

Nhờ bác sĩ chuyên nghiệp của lâu đài và bác sĩ của Anh quốc cùng nhau lập ra kế hoạch chữa trị đặc biệt nên cánh tay bị thương của Thời tiểu Niệm khôi phục rất nhanh, đã có thể hoạt động tự nhiên.

Cô đã ở lâu đài đế quốc một tháng.

Thỉnh thoảng cũng có thể ra ngoài, nhưng đều bị Cung Âu mang theo bên cạnh.

Hôm nay, Thời Tiểu Niệm lại được Cung Âu mang theo ra ngoài, trên chiếc xe sang trọng thoải mái, Cung Âu ôm cô vào trong ngực, thỉnh thoảng cúi đầu hôn mặt, hôn những ngón tay của cô.

“Bây giờ còn đau không?”

Cung Âu hỏi.

“Không đau.”

Thời Tiểu Niệm trả lời, cả người bị hắn siết chặc trong ngực.

“Tối nay nấu cơm cho tôi ăn.” Cung Âu nói, một tháng này, hắn cũng không biết làm sao hắn có thể sống được nữa: “Ăn đồ ăn của mấy tên phế vật kia tôi cũng sắp ói rồi.”

Mấy tên phế vật trong miệng hắn tất cả đều là đầu bếp số một thế giới.

Hắn nâng đỡ tài nấu nướng của cô đến mức làm cô xấu hổ vô cùng.

“Biết rồi.” Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói, ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ nói: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Cô lại phải ngồi trong xe chờ hắn thêm nửa ngày, hay lại bị hắn mang vào trong công ty ngồi nửa ngày?

Thời Tiểu Niệm cảm thấy mình thật là có một chút nghịch tới thuận yêu, một ngày hai mươi bốn giờ đều dính cùng một chỗ, dính đến dính lui cô cũng quen rồi, không còn thái độ kháng cự như trước nữa.

“Lát nữa em sẽ biết.”

Cung Âu nói.

“Ừ.”

Thời Tiểu Niệm gật đầu, Cung Âu ôm cô, bàn tay thon dài bỗng nhiên cách quần áo vuốt lên cái bụng bằng phẳng của cô, cô giật mình kêu lên: “Làm gì vậy?”

“Sao chỗ này của em lại bằng phẳng như vậy?” Cung Âu có chút bất mãn nói.

“...”

Cô không mập đương nhiên là bằng phẳng.

“Đến khi nào em mới có thể sinh đứa bé thứ nhất cho tôi?” Cung Âu chờ có chút gấp gáp.

Có một đứa bé, trói buộc giữa bọn họ sẽ càng ngày càng nhiều, cô sẽ càng ngày càng không thể rời bỏ hắn.

Lúc này Thời Tiểu Niệm mới biết hắn đang nghĩ gì, sắc mặt tái nhợt, cắn môi không nói câu nào.

Ý nghĩ của cô hoàn toàn khác với Cung Âu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.