Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên, phòng khoa học kỹ thuật lớn nhất thành phố S lại là của Cung Âu, lúc trước cô còn cảm thấy kỳ lạ một căn phòng khoa học kỹ thuật lớn như vậy vì sao lại không mở ra cho người vào xem.
Biết chủ nhân của nó là Cung Âu, cũng đã hiểu hết được mọi chuyện.
Dù sao Cung Âu không phải một người bình thường, có tiền là có thể tự do muốn làm gì thì làm mà.
Cung Âu đứng trước mặt cô, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú, không nháy mắt cái nào.
“Nhìn gì vậy?”
Thời Tiểu Niệm khó hiểu nhìn hắn.
Cung Âu ngưng mắt nhìn cô, đưa tay nâng cằm cô lên: “Cười một cái.”
Đầu óc Thời Tiểu Niệm mơ hồ, trên tay Cung Âu dùng sức một cái, Thời Tiểu Niệm bị đau đến cau mày, chỉ có thể gượng gạo nhếch môi.
“Cười ngu một chút.” Cung Âu bất mãn nói.
“...” Thời Tiểu Niệm không nói gì nhìn hắn.
Hắn không bị gì chứ?
Thật khó hiểu, làm gì đột nhiên muốn cô cười, còn phải cười ngu một chút.
Cô cũng không phải đứa ngốc.
“Bảo em cười thì em cười đi!” Cung Âu ra lệnh cô.
Hắn muốn nhìn thấy cô dễ thương nhất, giống như đứa bé được cho kẹo vậy.
Thời Tiểu Niệm cắn cắn môi, không cười ngược lại gian trá nói: “Mời Cung tiên sinh làm mẫu một lần có được hay không?”
Cung Âu bất mãn nhíu mày, trợn mắt nhìn cô.
Phong Đức đi tới, đưa một cái đồ bịt mắt in hình hoạt hình cho hắn: “Thiếu gia, tất cả đã chuẩn bị xong.”
“Được rồi, bỏ qua cho em trước.” Cung Âu buông tay đang nắm cằm cô ra, lấy cái đồ bịt mắt màu xanh da trời từ trên tay Phong Đức đeo lên cho Thời Tiểu Niệm.
Nhất thời trước mắt Thời Tiểu Niệm đen nhánh, không có chút cảm giác an toàn nào.
“Đây là muốn làm gì?”
Cô không nhịn được hỏi, chân mày nhíu thật chặc, muốn giơ tay lên tháo ra.
Hắn lại muốn làm gì?
Vì sao mỗi ngày hắn đều có thể nghĩ ra nhiều trò kỳ lạ như vậy.
“Đi với tôi.” Cung Âu cầm lấy hai tay đang lộn xộn của cô, mười ngón tay nắm thật chặc, kéo cô đi: “Có bậc thang.”
“....”
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ đi theo hắn, bất an nâng chân lên, nhưng không biết có nên đạp xuống hay không.
Loại cảm giác trước mắt một mảnh đen tối này thật không tốt chút nào.
“Em đừng động đậy!”
Cung Âu ở bên cạnh không nhìn nổi, ôm cô lên.
Cả người Thời Tiểu Niệm bị ôm lên không trung, trước mắt không thấy được gì cả, Cung Âu ôm cô đi vào, vừa đi vừa ra lệnh: “Đưa tay ôm cổ tôi!”
“...”
Thời Tiểu Niệm không nhúc nhích.
“Em còn không ôm tôi sẽ vác em đi!” Cung Âu bá đạo uy hiếp cô.
Thời Tiểu Niệm nhớ lại cảnh tượng bị treo ngược trên vai hắn, máu dồn lên não đau đến sắp nổ tung, không cam lòng đưa tay ra ôm cổ hắn.
“Rốt cuộc muốn dẫn tôi đi đâu?”
Thời Tiểu Niệm khó hiểu hỏi.
“...”
Cung Âu không trả lời, cứ im lặng ôm cô đi.
Thời Tiểu Niệm có thể chắc chắn mình vẫn còn đang ở trong phòng khoa học kỹ thuật, bởi vì cô có thể cảm nhận hơi lạnh bên trong rất rõ ràng.
Không biết đi bao lâu, cô nghe được có mấy người cung kính kêu: “Cung tiên sinh, đã chuẩn bị xong.”
Chuẩn bị?
Chuẩn bị cái gì?
Thời Tiểu Niệm khó hiểu, cả người được cung Âu thả xuống, cô hỏi: “Bây giờ tôi có thể lấy đồ bịt mắt xuống không?”
Có lẽ đã đến mục đích đi.
Cô cảm giác được Cung Âu đưa tay lên, ngón tay ấm áp chạm vào đầu cô, lấy đồ bịt mắt trên đầu cô xuống.
Thời Tiểu Niệm dụi mắt một cái, nhìn về phía trước, bị cảnh tượng hùng vĩ trước mắt làm giật mình.
Đây là một thế giới toàn màu trắng.
Trong không gian lớn đến không thể tưởng tượng nổi, trừ thủy tinh ra tất cả mọi thứ đều màu trắng, các loại máy móc màu trắng, mặt đất màu trắng, khung kính màu trắng.....
Tất cả đều trắng đến chói mắt.
Cô vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một đám nhân viên mặc đồng phục màu trắng đang làm việc, xem có vẻ đều là những tinh anh trong tinh anh.
Cô khó hiểu nhìn Cung Âu, hoàn toàn không biết chuyện gì.
Cung Âu nở nụ cười, cất giọng: “Bắt đầu.”
Vừa dứt lời, một nhân viên bắt đầu thao tác trên màn hình cỗ máy, đè một nút bấm xuống.
Sau đó rất nhiều hình ảnh 3D xuất hiện giữa vị trí trung tâm trống trải, vô số mảnh vỡ bay lơ lửng trong không khí.
Bỗng nhiên, những mảnh vỡ từ từ hợp lại thành một hình người, thân thể màu bạc trắng gầy gò, cái đầu được làm bằng thép, bộ phận mắt đen nhánh một mảnh, hiện lên ánh sáng xanh.
“Mr. Giang!”