Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Làm sao vậy?” Thời Tiểu Niệm dè dặt hỏi.
“Góc này còn lệch hơn so với góc của tôi thiết kế ra 1 độ!” Cung Âu trầm mặt nói: “Một đám phế vật!”
“Lệch hơn 1 độ?” Vẻ mặt Thời Tiểu Niệm mờ mịt: “Vậy thì sao?”
“Thì sao?” Cung Âu trừng nhìn cô: “Bản thiết kế của tôi viết rõ là 36 độ, bọn họ cho lại làm khác với thiết kế của tôi!”
Thời Tiểu Niệm thì thầm: “Lệch thì cũng lệch rồi, dù gì cũng chỉ có 1 độ thôi mà.”
Cái này thì có gì mà làm quá lên chứ? Ai lại chú ý tới từng góc thế này?
Sao hắn phải bày ra cái bộ dạng 'lửa giận ngút trời' thế này?
“Lệch tức là lệch, lệch 1 độ cũng là sai rồi!” Cung Âu nói, không có chỗ để tức giận hắn đành trừng mắt tới người máy trướt mắt: “Không được, đem mấy cái người máy này đi chỉnh sửa lại lần nữa!”
Chết tiệt.
Vậy mà hắn lại đứa món đồ không hoàn hảo cho Thời Tiểu Niệm.
“Như vậy cũng đem đi chỉnh sửa hả?” Thời Tiểu Niệm không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn.
“Sai lầm nghiêm trọng như vậy đương nhiên phải làm lại!”
Cung Âu hùng hồn nói, lấy điện thoại di động ra gọi, điện thoại có người nghe hắn liền chửi ầm lên: “Lập tức gọi cái đám phế vật ở phòng thiết kế vào họp cho tôi! Khi làm việc có phải bọn họ để quên não ở nhà hết rồi không? Cho mỗi người bọn họ ăn 10 kg óc heo bồi bổ đi!”
Thời Tiểu Niệm đứng phía sau vốn đã nghe quen cách chửi người của hắn, cảm thấy cực kỳ đồng cảm với người ở tổ thiết kế.
Chỉ lệch có 1 độ mà phải hứng chịu cơn thịnh nộ này của hắn.
Gặp phải một tên boss cố chấp cuồng như thế này, bọn họ thật đáng thương.
Giờ cô đã hiểu vì sao khi ở Thiên Chi Cảng, mỗi lần Cung Âu đập một món đồ nào đó, Phong Đức quản gia đều phải dùng thước đo góc để tìm vị trí đẹp nhất để đặt những món đồ mới vào.
Hóa ra là vì sợ Cung Âu tức giận.
Tên cố chấp cuồng xấu xa.
Thời Tiểu Niệm thầm nghĩ, nhìn người máy trước mắt .
Mr Cung cúi đầu, nhìn gương mặt cô, tựa như biết mình sắp bị đem đi chỉnh sửa, giọng nói điện tử vang lên: “Chủ nhân, tôi muốn đi chữa bệnh. Xin người cho phép tôi sau khi hồi phục có thể tiếp tục phục vụ người.”
Thời Tiểu Niệm vốn không cảm thấy gì nhưng giờ nghe như vậy bỗng nhiên có chút đau lòng.
“Cung Âu sẽ làm cậu trở nên hoàn mỹ hơn.” Cô chỉ có thể an ủi nó như vậy.
“Tôi biết.”
Giọng của Mr Cung không có chút tình cảm gì.
“Ôm một cái.” Thời Tiểu Niệm vươn tay về phía nó, kết quả Mr Cung phản nhanh nhạy lui về phía sau hai bước.
Hai tay Thời Tiểu Niệm lúng túng đặt ở khoảng không.
“Chủ nhân, người có thể ôm ngài chỉ có Cung tiên sinh thôi.”
Mr Cung nề nếp nói.
“...”
Mới một giây đã quay về nguyên hình.
Dù là người máy do Cung Âu thiết kế, cũng không thể ôm cô.
Thời Tiểu Niệm tức giận nhìn người máy, xem ra cái cần chỉnh sửa không phải là nó lệch bao nhiêu góc gì gì đó, mà là tính cách của nó mới đúng.
Chỉ cần thay đổi tính cách của nó là hoàn mĩ rồi.
Người máy bị cất vào trong rương mang đi, Cung Âu cũng đi đến phòng họp để họp. À nhầm rồi, hắn phải đi mắng cái đám người của bộ phận thiết kế.
Một tháng nay, coi như Cung Âu biểu hiện không tệ, chưa từng thấy hắn nổi giận.
Một tên cố chấp cuồng kiềm nén lửa giận trong một tháng... Những người trong bộ phận thiết kế xem như thảm rồi.
Thời Tiểu Niệm cứ như một người đứng bên ngoài xem chuyện vui thôi.
Cô đi tới trước bàn đọc sách, nhìn thấy trên bàn có rất nhiều bản nháp viết tay, chỉ có một vài văn kiện là bản photo thôi.
Cô nhận ra nét chữ của Cung Âu.
Hắn tham dự quá trình thiết kế người máy, thậm chí còn tự tay thiết kế.
Nghe Phong Đức nói, hắn ở Anh quốc đã bắt đầu chuẩn bị nghiên cứu người máy, còn mua những trang thiết bị tối tân nhất nữa.
Thời Tiểu Niệm cầm lấy sấp văn kiện, lật từng trang, nhưng có rất nhiều thuật ngữ cô không hiểu.
Trong lúc vô tình lật tới một trang, cô sửng sốt, chỉ thấy mặt trên có để tên chương trình của Mr Cung là nnbw.
(nian nian bu wang: 念念不忘: nhớ mãi không quên)
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ.
Nhớ mãi không quên.