Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 254: Chương 254: Chương 145: Em không thể nào không yêu tôi 2




Người máy tên Mr Cung, tên chương trình lại là nhớ mãi không quên.

Cung Âu thật sự vì một câu nói thích Mr.Giang trong phim của cô mà thực sự tạo ra Mr Cung.

Cô chỉ nói có một câu thôi mà.

Hắn lại muốn làm nhiều như vậy, còn chế tạo cả người máy.

Lòng Thời Tiểu Niệm chấn động mạnh, đột nhiên cảm thấy không thể xem nữa, nên đặt văn kiện xuống.

Lòng cô bỗng cảm thấy rất nặng nề.

Nhiều lần cô tự nói với mình, có vài nguyên tắc không thể phá.

Có chút cảm động... Cũng tuyệt đối không thể có.

Thời Tiểu Niệm xoay người, rời khỏi bàn học, trong đầu cô toàn bộ đều là tên chương trình nhớ mãi không quên kia, cô nhắm mắt lại, không để cho mình suy nghĩ miên man nữa.

Một mình cô đứng ở nơi đó, rất lâu sau, Cung Âu từ bên ngoài đi về phía cô.

Thời Tiểu Niệm đang ngồi trên ghế sa lon trắng, một mình chơi cờ nhảy làm bằng thuỷ tinh, ngón tay cầm lấy con cờ để lung tung, trong lòng rất phức tạp.

“Chờ lâu rồi hả?”

Cung Âu đi tới trước mặt cô, bế cô lên, cúi đầu hôn lên đôi môi của cô.

Một cái hôn đến long trời lở đất.

Thời Tiểu Niệm được hắn đặt trong lòng, muốn tránh cũng không tránh được, môi bị hắn ngậm chặc, bàn tay cô nắm lấy áo sơ mi trước ngực hắn.

Cung Âu trằn trọc hôn mút môi cô, dù thế nào cũng cảm thấy không đủ.

Một lúc lâu sau, Cung Âu mới buông cô ra, chưa thỏa mãn đặt cô lên ghế sô pha, con mắt đen dừng ở mặt của cô, lập tức cúi đầu vùi vào của cô cổ, hít mạnh, ngửi hương thơm trên người cô.

“Lần sau mang theo em đi họp được rồi.”

Cung Âu ngửi mùi hương nhẹ nhàng trên người cô, thỏa mãn than thở một tiếng

“Anh họp thì họp, mang theo tôi theo làm gì?” Thời Tiểu Niệm không hiểu hỏi.

“Em không cần làm gì cả, cứ ở bên cạnh tôi là được.” Cung Âu mở môi mỏng, hên lên cái cổ trắng nõn của cô, tiếng được tiếng không nói: “Để khi tôi muốn ôm em thì ôm, muốn hôn em thì hôn.”

Hắn không thể rời xa cô quá lâu.

Lúc họp, hắn vốn dĩ muốn mắng rất nhiều, nhưng nghĩ đến cô không ở bên cạnh, cả tâm trạng mắng người của hắn cũng mất, chỉ muốn kết thúc nhanh một chút để có thể ra ngoài gặp cô.

“...”

Nghe vậy, ánh mắt của Thời Tiểu Niệm ngưng đọng, thoáng cái nhớ tới những bản thảo trên bàn.

Hắn đối với cô... Tựa như càng lún càng sâu mất rồi.

Cung Âu tựa ở trên người cô, ôm cô thật lâu, ôm đến mức Thời Tiểu Niệm cảm thấy cơ thể của mình bắt đầu chết lặng, Cung Âu mới buông cô ra: “Đi, dẫn em đến một nơi.”

“Đi đâu?”

“Đến rồi em sẽ biết.”

“...”

Lại thừa nước đục thả câu.

Thời Tiểu Niệm nghi ngờ nhìn về phía hắn, không phải hắn vẫn còn người máy nào đó muốn đưa ra đó chứ?

Thời Tiểu Niệm bị hắn ôm lấy bước khỏi phòng khoa học kỹ thuật, ngồi vào xe, Cung Âu bá đạo ép buộc cô tựa trong ngực hắn, để cho cô vẫn có thể cảm nhận được độ nóng trong lồng ngực hắn.

Xe vừa chạy, Cung Âu đã bắt đầu không an phận, giở trò với cô, động tay động chân, hôn lên mặt cô, chỗ nào cũng không buông tha.

Vẫn chưa đủ.

“Đừng như vậy, tài xế và Phong Đức còn đang ở đây.”

Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nắm tay của hắn, muốn hắn an phận một chút.

Nghe vậy, Cung Âu bá đạo mở miệng: “Phong Đức.”

“Dạ, thiếu gia.”

Không cần chờ mệnh lệnh cụ thể, Phong Đức ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế hiểu rõ nên bấm nút hạ một bức màn xuống, ngăn cách hai người họ với hai người bên trước.

“...”

Thời Tiểu Niệm có chút đau, nhìn về phía Cung Âu, nhíu mày nói: “Đừng ở trên xe làm loạn.”

“Còn phải ngồi xe lâu lắm, không quậy em thì phải làm sao đây?” Cung Âu dùng lý lẽ của lưu manh nói.

“Nói chung là không được.” Cô kiên trì.

“Tiểu Niệm.” Cung Âu cúi đầu tới gần lỗ tai của cô, nửa ngậm cắn vành tai cô, nửa nói: “Em còn chưa từng ở trên xe thử, rất kích thích đó.”

Âm thanh ấm áp của hắn tiến vào lỗ tai cô, làm cơ thể cô run lên.

Thời Tiểu Niệm quay đầu đi, nói: “Nghe ý này chắc anh đã từng thử ở trên xe rồi nhỉ? Nếu đã vậy, tôi cũng không cần thử nữa.”

Cô cũng không cần kích thích, ai biết bức màn đó có thể cách âm hay không, dù có cách âm cô cũng không cần.

Không không phải loại mặt dày như hắn.

“Ai nói tôi từng làm rồi?”

Cung Âu nói.

“Anh có nhiều phụ nữ như vậy, có kích thích gì mà chưa thử đâu.” Thời Tiểu Niệm nói rằng.

“Em đang ghen?”

Cung Âu gian xảo cong môi, ngón tay thon dài nắm lấy cằm của cô: “Em yên tâm, hiện tại tôi chỉ có một mình em, sau này cũng chỉ sẽ có một mình em, mọi chuyện kích thích gì đó sau này tôi cũng chỉ làm với một mình em.”

Lời nói lộ liễu như vậy mà hắn cũng có thể nói.

Thời Tiểu Niệm vẫn không đồng ý, nhích ra khỏi ngực hắn, lui đến cạnh cửa, dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài.

“Thời Tiểu Niệm, em đang cự tuyệt tôi?” Cung Âu nhíu mày.

“Cung tiên sinh thật thông mình, tôi biểu đạt uyển chuyển như thế mà anh cũng có thể nhìn ra.” Thời Tiểu Niệm vờ cười một tiếng, co lại vào một góc, không nhìn hắn, chỉ nhìn về nơi xa.

“Em uyển chuyển chỗ nào chứ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.