Anh không thể nhận thua dễ dàng như vậy, anh không cam lòng, anh vừa khôi phục trí nhớ đã mất đi Thời Tiểu Niệm.
“Mộ tổng....”
“Chỉ còn một chút là tôi đã thua rồi, thông báo với mọi người, lập tức họp.” Mộ Thiên Sơ nói, ánh mắt nhìn về khung ảnh bên cạnh.
Trong khung có một tấm hình.
Là hình cô cười thật tươi lúc đối mặt với anh trong vườn trò chơi, anh lấy nó từ trong video mà anh lưu trữ trong máy.
Anh nâng tay lên, từ từ chạm vào Thời Tiểu Niệm trong hình, đầu ngón tay dừng lại trên mặt đang cười tươi của cô, ánh mắt dần dần sâu xa.
Tiểu Niệm.
Anh rất nhớ em, rất nhớ.
Rốt cuộc bây giờ em có khỏe không?
Mộ Thiên Sơ thu ánh mắt lại, trực tiếp nhổ hết mấy kim tiêm truyền dịch ra, từ trên bàn đứng lên, đứng dậy đi họp, bỗng nhiên trước mắt tối sầm làn anh suýt chút nữa ngã xuống.
Anh đỡ bàn làm việc, nghỉ một lát, mới nâng chân lên rời đi.
....
Hai ngày sau, Thời Tiểu Niệm cắt bỏ mảnh vải trên tay, vết thương nhỏ đã khép lại.
Huấn luyện viên lặn biển dạy cho cô biết trang bị đồ lặn, còn bảo cô mặc đi mặc lại thử nhiều lần, Thời Tiểu Niệm nghiêm túc học tập.
“Thật ra thì bình thường khi có du khách tới, chúng tôi cũng sẽ không dạy cẩn thận như vậy, bởi vì biển ở đây rất thích hợp để lặn, hơn nữa chúng ta cũng đã làm đủ các biện pháp thật an toàn, huấn luyện viên cũng đi theo xuống biển, cơ bản là sẽ không gặp nguy hiểm.” Huấn luyện viên nói.
“Vậy sao?”
“Cung tiên sinh đến, các biện pháp an toàn sẽ càng nghiêm túc hơn, bảo đảm không có chút sơ suất nào. Nhưng Cung tiên sinh vẫn bảo chúng tôi nhất định phải dạy Thời tiểu thư. Có thể thấy Cung tiên sinh rất yêu thương Thời tiểu thư, không cho phép có một chút sai lầm nào.” Huấn luyện viên cười nói, tiếp tục dạy cô.
“...”
Nghe vậy, biểu tình trên mặt Thời Tiểu Niệm cứng lại.
Trong hai ngày ở bờ biển Độ Giả thôn, ai ai cũng như là vô tình hay cố ý nhắc nhở cô, Cung Âu tốt với cô bao nhiêu, thương cô bao nhiêu.
Có rất kháng cự nghe được những lời này.
Bởi vì.... không cần những lời nói này, cô cũng biết, bởi vì cô quá rõ, cho nên càng kháng cự.
“Cái này có thể thở trong biển được bao lâu?”
Thời Tiểu Niệm dời đề tài, chuyển tất cả sự chú ý của mình lên việc học.
Lại là một ngày học tập phiền phức.
Không thể không nói, đi theo Cung Âu, cô thấy rất nhiều thứ chưa từng thấy qua, học được rất nhiều thứ chưa bao giờ học qua.
Giống như kiến thức trong người cũng càng ngày càng nhiều hơn.
Thời Tiểu Niệm từ phòng học đi ra ngoài, vặn vẹo cổ một cái.
Hai cô gái tuổi trẻ đi ngang bên cạnh cô, cung kính cúi đầu xuống: “Thời tiểu thư khỏe.”
Thời Tiểu Niệm đang muốn trả lời, hai cô gái lại nghiêng người đi qua, không nói thêm một câu nào với cô.
Sao lại như vậy?
Nhân viên của Độ Giả thôn trong hai ngày nay thật giống như ngoại trừ hỏi thăm sức khỏe của cô ra, đều không nói gì khác, ngay cả hai cô gái tuổi tác gần bằng cô cũng không thèm nói chuyện với cô.
Là bởi vì cô không thể thuyết phục Cung Âu trả điện thoại lại cho bọn họ, cho nên họ tức giận sao?
Thời Tiểu Niệm nhíu mày, đi về phía nhà gỗ cuối cùng.
Xa xa, cô thấy Phong Đức đang nhìn cô.
Một giây tiếp theo, Phong Đức xoay người đi đến chỗ cánh cửa gỗ.
Làm gì nhìn thấy cô lại phải vào nhà?
Hai ngày nay, trong lúc cô đang học tập Cung Âu cũng làm việc ở nhà gỗ này, mỗi lần cô đi qua, Phong Đức cũng không cho vào.
Thần bí vô cùng.
Không biết đang làm gì.
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm chuyển động, chạy thật nhanh đến bên kia, đến cửa trước Phong Đức một bước.
Sau đó, cô không chút suy nghĩ gì đẩy cửa vào.
Trong nhà gỗ, chỉ có một mình Cung Âu ở đó, trên màn hình phát ra ánh sáng u ám.
Cô nhìn lại, chỉ thấy hình ảnh người máy 3D đang chuyển động trên màn hình, bên cạnh còn có một số mật mã bừa bộn.
Thật đúng là đang nghiên cứu người máy.
Cung Âu ngồi trên ghế, thấy cô, thân thể hơi ngã về phía sau, trên môi nở một nụ cười, gian tà nói: “Lại nhớ tôi, không kịp chờ đợi liền chạy vào như vậy, tôi đã nói phải giữ bí mật với em mà.”
“Cho dù anh bảo tôi nhìn tôi cũng không hiểu.”
Thời Tiểu Niệm đứng đó thành thực nói, cô lại không hiểu mật mã.
Cho cô nhìn thì sao chứ?
Giống như bây giờ Cung Âu mới nhớ tới, trong mắt xẹt qua một tia bừng tỉnh: “Tôi cũng quên, người phụ nữ của tôi là một người mù kỹ thuật.”
“....”
Lại bị chê cười rồi.
Thời Tiểu Niệm mím môi, quay đầu, nhìn thấy Phong Đức lui ra ngoài lặng yên không một tiếng động, còn đóng cửa giùm bọn họ.
“Tới đây cho tôi ôm.”
Cung Âu nhìn cô ra lệnh.
Thời Tiểu Niệm không phải người máy, không chịu nghe lời, chẳng qua là khó hiểu hỏi: “Hai ngày nay Phong quản gia bị gì vậy, luôn có cảm giác thần thần bí bí.”
“Có sao?”
Cung Âu nhíu mày, trên gương mặt anh tuấn không chút biến hóa.
“Có, người của Độ Giả thôn cũng kỳ lạ.” Thời Tiểu Niệm gật đầu, nhíu mày hòi: “Tại sao anh lại không trả điện thoại lại cho mọi người, không phải chỉ cần ký hiệp ước bảo vệ riêng tư là được rồi sao, bọn họ cũng sẽ không đi phạm pháp.”
Hắn là tổng tài của N.E, cô biết hắn coi trọng riêng tư, nhưng bá đạo đến mức không cho mọi người của Độ Giả thôn xài điện thoại thật là quá đáng mà.
“Nhưng lại có vài người cho dù tình nguyện phạm pháp cũng muốn tiết lộ tin tức ra ngoài, Cung Âu tôi thiếu một chút tiền bồi thường kia của bọn họ sao?”
Cung Âu nói, bộ dạng giống như ta có tiền thì ta bá đạo vậy.
Thời Tiểu Niệm cắn môi, Cung Âu đưa tay về phía cô: “Lại đây cho tôi ôm. Không cho phép em phí đầu óc vì mấy người không liên quan kia.”
Thời Tiểu Niệm vẫn là không đi qua, chỉ nói: “Hay là như vậy đi, ngày mai chúng ta sẽ đi lặn biển, chơi xong trở về thành phố S.”