Nghe hắn nói, trong lòng Thời Tiểu Niệm không khỏi giật mình, càng cúi đầu hơn, không muốn cho hắn thấy biểu tình trên mặt mình.
Cung Âu nhìn một cái liền hiểu rõ suy nghĩ của cô, mạnh mẽ nói: “Cho dù em chôn mặt mình trong lòng đất, tôi cũng nhìn thấy!”
“...”
Thời Tiểu Niệm không nói gì nữa, chỉ tập trung băng bó vết thương cho hắn, băng một tầng vải trắng lên: “Được rồi.”
Vừa ngước mặt lên, cô liền chạm vào tầm mắt thâm thúy của Cung Âu.
Trong lòng cô run lên.
Thời Tiểu niệm giả vờ tự nhiên cúi đầu xuống, lấy trong túi ra một miếng khăn giấy, xé bao bì ra đưa cho hắn: “Trên má trái của anh có vết bẩn.”
“Em lau cho tôi!”
Cung Âu ngồi ở chỗ đó, ngưng mắt thật sâu nhìn cô, bên trong ánh mắt chỉ có gương mặt của cô, ngoài ra không còn gì cả.
“...”
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là lau mặt cho hắn.
Quá trình lau mặt khó tránh khỏi sẽ đụng chạm với ánh mắt của Cung Âu, ánh mắt hắn sâu như vậy làm cô không thể tránh né, một cảm giác kỳ lạ từ đáy lòng cô từ từ dâng lên.
Khắc chế, khắc chế.
Không thể vì một chuyện nhỏ xíu đã cảm động.
Trong lòng Thời Tiểu Niệm liều mạng nói với mình.
Cung Âu nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên nhếch miệng lên, trong mắt toàn là đắc ý, hắn mở miệng ra, nói: “Thời Tiểu Niệm, em đỏ mặt!”
“...”
Nghe vậy, khăn ướt từ trên tay cô tuột xuống, rơi xuống bên cạnh hắn.
Thời Tiểu Niệm cứng ngắc đứng ở đó, cảm giác mặt mình đang nóng lên, trong mắt xẹt qua một tia sợ hãi.
Cô sợ, có vài thứ.... thật không còn cách nào khắc chế.
Cung Âu không hiểu cô rối rắm, trên mặt dương dương đắc ý, tự cho là bất phàm ngưng mắt nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm đứng ở chỗ đó, như một pho tượng.
Ban đêm.
Tiếng sóng biển bên ngoài vỗ về từng đợt truyền vào trong nhà gỗ.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, Thời Tiểu Niệm nằm trên giường, gối đầu lên khuỷu tay của Cung Âu, đôi mắt mở thật to, nhìn sàn nhà chằm chằm.
Cung Âu đã ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cô không ngủ được.
Cô nằm trên tay hắn quay mặt nhìn sang, liền nhìn thấy cánh tay bị thương của Cung Âu ở ngay trước mắt, vải băng màu trắng trong bóng tối bắt mắt vô cùng.
Nhìn vải băng kia, trong lòng Thời Tiểu Niệm khẽ đau.
“Đừng làm nhiều như vậy vì tôi.” Cô thật nhỏ giọng nói: “Tại sao anh lại nghe không hiểu chứ?”
Cô lầm bầm lầu bầu cho mình nghe.
Vừa dứt lời, bỗng nhiên Cung Âu càng ôm chặc cô hơn, rõ ràng là đang ngủ, lại đột nhiên sờ mặt cô, hôn một cái, sau đó dựa vào cô ngủ tiếp.
“...”
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, hàng mi dày rung rung.
Cô thật là không biết nên làm gì với Cung Âu bây giờ, hắn liên tục lấy lòng cô làm cô càng ngày càng không ngăn được.
Sau khi Cung Âu đốt suốt ba cái nhà bếp của Độ Giả thôn, rốt cuộc cũng làm được một mâm cơm xào trứng cho cô.
Trứng đã khét mà gạo cũng sắp biến thành than, Thời Tiểu Niệm ăn mùi khét nồng nặc, cuối cùng còn phải bị hắn uy hiếp khen ngợi.
Những ngày tiếp theo, Cung Âu dường như biết rõ lòng cô, không ngừng lấy lòng, liên tục đâm trúng chỗ mềm mại nhất trong lòng cô.
Biết mấy người nhân viên bỏ mặc cô, không dẫn cô đi bắt cá, Cung Âu liền tự mình dạy cô ở chỗ biển cạn.
Buổi tối ngủ, chỉ cần vừa cảm thấy lạnh lẽo, chăn mềm sẽ được đắp lên người kịp lúc.
Một một việc đều chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng tất cả đều là những chuyện nhỏ không thể xem nhẹ được.
Cô nghĩ, lần này có lẽ Cung Âu là nhất định phải nắm được trái tim của cô.
Tại thời điểm tất cả mọi người bỏ mặc cô, sự chăm sóc của Cung Âu càng tỏ ra đáng quý.
Lại qua hai ngày, cuộc nghỉ phép nghênh đón thêm một vị khách quý -- Mr. Cung.
Sau khi sửa đổi một lần, Cung Âu nhìn Mr. Cung cũng thuận mắt hơn, nhưng trong mắt Thời Tiểu Niệm lại không có gì khác biệt.
“Tôi làm cơm xào trứng xong rồi, để cho Mr. Cung ăn cùng với em, tôi đi làm việc.”
Cung Âu đưa một dĩa cơm xào trứng cho cô, hôn lên môi cô một cái thật sâu rồi mới đi.
“...”
Thời Tiểu Niệm bưng mâm cơm xào trứng, cúi đầu ngửi một cái, khóc không ra nước mắt.
Quả nhiên vẫn là một mùi khét.