Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 269: Chương 269: Chương 153: Quyết định thẳng thắn thừa nhận trái tim mình 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cho nên cô tình nguyện không nghĩ tới nữa.

Cô cố gắng hết sức khắc chế bản thân.

Mr Cung nghe xong, nghiêng đầu nói, “Chủ nhân nói phức tạp quá, tôi nghe không hiểu gì.”

Thời Tiểu Niệm cười cười: “Anh là do Cung Âu làm ra, quan điểm của anh cũng như hắn, đương nhiên sẽ không thể hiểu.”

Mr Cung cúi đầu.

Thời Tiểu Niệm rũ mắt nhìn đĩa cơm rang trứng trong mâm, lồng ngực như có cái đâm phải, cảm thấy đau đớn: “Đúng là gần đây ngay cả tôi cũng không hiểu được.”

Mr Cung cũng không hiểu, “Chủ nhân không biết cái gì?”

“Tôi cũng không thể hiểu bản thân mình, có phải chuyện tình cảm không có cách nào khắc chế hay không?”

Nếu không với một người luôn có nguyên tắc như cô làm sao có thể vì Cung Âu mà động lòng lần nữa.

Cảm giác rung động này làm cho cô càng ngày càng sợ hãi, càng ngày càng sợ hãi.

Mr Cung cúi đầu, quay đầu, bỗng nhiên nhìn cô: “Chủ nhân, nếu cô không vui có thể làm cho chính mình vui lên.”

“Có cách nào?”

Thời Tiểu Niệm cười khổ hỏi.

“Giải quyết được chuyện không vui thì mới có thể vui vẻ.” Mr Cung nói, âm thanh giống như từng đợt sóng vang lên.

“Giải quyết chuyện không vui?” Thời Tiểu Niệm lắc đầu, nằm xuống, giọng nói chua xót: “Giải quyết như thế nào? Tôi đi xin Cung Âu thả tôi ra, để cho tôi tự do hay là cầu xin hắn ta đừng làm đám cưới sau đó đường hoàng theo đuổi tôi?”

“Chưa thử làm sao mà biết được.”

Mr Cung nói.

Một cơn gió mạnh thổi tới, đột nhiên Mr Cung đứng trước mặt cô, che gió giúp cô.

“Sao tôi chưa thử qua chứ? tôi nói không chỉ một lần muốn hắn thả tôi ra…” Thời Tiểu Niệm đang nói bỗng nhiên im bặt.

Cô đã thử nhiều lần muốn Cung Âu thả cô.

Nhưng cô chưa từng thử cầu xin Cung Âu đừng tổ chức đám cưới, cô vấn xoắn xuýt trong nguyên tắc của mình, lại chưa từng thử qua điều này, bởi vì hiện tại cô chưa bao giờ dám đối mặt với trái tim mình.

“Mr Cung, anh vừa nói gì?”

“Chưa thử làm sao mà biết được?” Mr Cung u nhanh chóng nói.

“Nhưng mà…”

Cô có thể nói như thế nào đây, nói nếu thật sự thích cô thì đừng đám cưới, sau đó tự mình theo đuổi cô, cô có thể rũ bỏ khúc mắc của bản thân mà đối mặt với tình cảm của hắn sao?

Nói như vậy có thể chứ?

“Chủ nhân, cô nên tranh thủ vì bản thân, không tự mình chủ động giải quyết chuyện không vui là không đáng.” Mr Cung nói, tiếp tục chắn gió thay cô.

“……”

Câu nói này thật đúng như lời của Cung Âu.

Tranh thủ.

Cô có thể đúng không?

Bỗng nhiên Thời Tiểu Niệm có chút chờ mong, có lẽ, cô nên tranh thủ cho bản thân một chút, “Mr Cung, anh cảm thấy tôi có thể chứ?”

“Chủ nhân đương nhiên có thể.” Mr Cung nói.

“Nhỡ may thất bại thì sao?” Cung Âu gánh vác trách nhiệm thay cho anh trai mình, cô có thể khiến cho hắn buông xuống trách nhiệm sao?

“Tôi sẽ ủng hô cô.” Mr Cung vươn tay cánh làm một động tác cổ vũ, cười với Thời Tiểu Niệm.

“Được, tôi sẽ thử xem.”

Thời Tiểu Niệm được Mr Cung cổ vũ từ trên ghế nằm ngồi dậy, chạy tới căn nhà gỗ.

Chạy được một nửa, bỗng nhiên cô ý thức dược đã biết cần phải làm gì, cô cầu xin Cung Âu không cần đám cưới, thật ra lại thành nói với hắn cô đã không thê kiềm chế được trái tim mình.

Trái tim của cô đã dao động, dao động vì hắn.

Như vậy thì thế nào?

Giống như Mr Cung nói, nên tranh thủ vì bản thân một lần.

Cô nghĩ bản thân có xoắn xuýt cũng vô dụng, nếu Cung Âu vẫn kiên trì đám cưới vậy trái tim đang dao động của cô cũng sẽ nguội đi đúng không?

Nhưng… nếu Cung Âu thật sự đồng ý vì cô mà buông tha đám cưới, cô nghĩ cô đã hoàn toàn rơi vào tay giặc rồi.

“Chủ nhân, cô đi đi.” Mr Cung đuổi theo cổ vũ cho cô.

Thời Tiểu Niệm nhìn người máy, cắn chặt răng, sau đó ra sức gật đầu, “Ừ, tôi đi tranh thủ một lần.”

Mặc kệ là đáp án gì, ít nhất bọn họ không cần xoắn xuýt như hiện tại.

“Chủ nhân, cố lên.”

Mr Cung nói xong lập tức nhảy vũ đạo của Jáckson cổ vũ cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.