Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 272: Chương 272: Chương 154: Cung Âu đang hãm hại Mộ Thiên Sơ 2




“Thật sự không có việc gì.” Thời Tiêu Niệm lùi ra sau một bước, hỏi, “Không phải anh đang làm việc sao?”

“Không phải em nhận được tập truyện tranh sao, có giữ lại không, tôi nhìn một chút xem.”

Nói đến dây, Cung Âu lập tức xoay người lật lật đám giấy trên bàn.

Thời Tiểu Niệm nhìn chỗ đặt thùng rác, ở bên cạnh Cung Âu.

Cô cẩn thận đi tới, sau đó nhẹ nhàng đẩy một cái, dời thùng rác đến chỗ không dễ để ý.

“Không có, sau này về rồi nói sao.” Thời Tiểu Niệm nói.

“Em có biết vì sao tôi muốn giữ lại một bản không?” Cung Âu tìm kiếm một lần, không có cuốn truyện nào, cảm thấy bất mãn trừng mắt với Thời Tiểu Niệm, “Em đang nói dối có phải không? Trước đó không nói với tôi một tiếng đã tung ra thị trường.”

Không phải hắn cũng đang nói dối sao?

Hắn giữ cô ở bên cạnh, nhìn qua thì tháy đối xử với cô tốt hơn trước kia, nhưng thật ra khống chế cô khắp nơi, di động của cô không thể nhìn thấy được một chút tin tức nào.

Cô im lặng, Cung Âu vẫn còn trừng cô, “Vì sao nói đối tôi?”

Thời Tiểu Niệm gượng ép nở nụ cười, “Muốn trở về cho anh một sự bất ngờ.”

Hắn vẫn cho rằng truyện tranh cô vẽ là chuyện của bọn họ.

Không phải vậy.

Chưa bao giờ là như vậy.

Có lẽ có một số việc đã được định sẵn, lúc cô chuẩn bị thừa nhận trái tim mình lại để cô phát hiện ra tờ báo.

Cung Âu và cô không thể có một câu chuyện gì.

“Bất ngờ?” Cung Âu nghe xong hai chữ này, vẽ mặt giận dữ mới giảm xuống, nhíu mày, giọng nói ra vẻ khinh thường, “Mấy thể loại truyện tranh của phụ nữ bọn em thì có gì mà bất ngờ, không phải là yêu tới yêu đi sao.”

Chẳng lẽ cô vẽ tình yêu của bọn họ tràn đầy ghen tuông sao?

“Ha ha.”

Thời Tiểu Niệm cười, nụ cười không thể giữ được lâu.

“Được, vậy em ở đây vẽ đi, tôi đi làm việc.” Cung Âu tới gần cô, cúi đầu hôn cô một cái thật sâu.

Bên trong miệng hai người tràn ngập mùi máu.

Hôn xong, Cung Âu xoay người rời đi.

Thời Tiểu Niệm nhìn bóng lưng của hắn, tâm trạng nặng nề, làm việc? Hắn đang muốn nghĩ cách công kích Mộ Thiên Sơ sao?

“Cung Âu.”

Thời Tiểu Niệm nhịn không được mà gọi hắn lại.

Cung Âu quay đầu nhìn cô, khóe môi nhếch lên, vẻ mặt đầy vui mừng không thể che dấu được.

Người phụ nữ này chuẩn bị cho hắn một sợ bất ngờ.

“Cung Âu, tôi cảm thấy không thoải mái, anh có thể ở cùng tôi không?” Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng hỏi.

Cung Âu đứng đó, bóng dáng cao lớn, gương mặt anh tuấn đang mỉm cười đột nhiên sững lại, đôi mắt đen bóng nhìn cô, “Em lặp lại lần nữa!”

Thời Tiểu Niệm cho rằng hắn không muốn, ngập ngừng cười một tiếng, “Thôi, xem như tôi chưa nói gì.”

“Nhất định phải nói! Nói lại lần nữa.”

Cung Âu hét toáng lên.

“…” Thời Tiểu Niệm mấp máy môi, đành phải nói lại lần nữa, “Anh có thể ở lại cùng tôi không?”

“Nói lại lần nữa!” Vậy mà cô lại mong hắn ở lại với cô, lời này quá êm tai rồi!

“Anh có thể ở lại cùng tôi không?”

“Nói lại lần nữa đi!”

“… Anh có thể ở lại cùng tôi không?”

“Có thể!”

Cung Âu nhanh chóng trả lời, nhanh chóng lại gần cô, một tay ôm cô vào ngực, vúi đầu hôn lên trán cô.

Trán của cô mát lạnh, không có dấu hiệu bị sốt.

Cung Âu rũ mắt nhìn chiếc vòng tay trên cổ tay của cô, ôm cô hỏi, “Mr Cung, sức khỏe của Thời Tiểu Niệm như thế nào?”

Mr Cung đứng đó, bên trong đôi mắt màu đen có hàng loạt số hiệu hiện lên, sau đó trả lời, “Chủ nhân hết sức bình thường.”

Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu ôm vào ngực, cắn cắn môi, vết thương càng đau hơn.

“Tôi muốn vẽ tranh nhưng không có linh cảm gì, cho nên cảm thấy hơi đau đầu.” Thời Tiểu Niệm giải thích.

“Lên giường nằm nghỉ một chút đi.”

Cung Âu ôm cô lên, lại ra lệnh cho Cung Âu vén chăn lên.

Mr Cung nhìn qua, xác định có chiếc chăn liền lại gần nhấc chăn lên.

Thời Tiểu Niệm được Cung Âu nhẹ nhàng đặt xuống chiếc giường mềm mại, Cung Âu ngồi bên giường nhìn gương mặt cô, “Sắc mặt em có chút tái nhợt, tôi đi gọi bác sĩ tới.”

“Không cần đâu, không phải mr Cung đã nói tôi rất bình thường sao.” Thời Tiểu Niệm nằm trên giường nói.

“Người máy vốn là người máy, ai mà biết lúc nào thì nó chết máy chứ.” Cung Âu nhíu mày, giọng nói cực kì lo lắng, đứng lên liền đi ra ngoài.

Ngay lúc hắn đứng lên liền có một bàn tay mềm mại kéo tay hắn.

Lồng ngực Cung Âu hung hăng chấn động, rũ mắt nhìn tay mình bị Thời Tiểu Niệm gắt gao nắm chặt.

Hắn nhìn Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm nằm đó, nắm chặt tay hắn, đôi mắt cầu xin nhìn hắn, ngập nước, “Ở trong này cùng tôi đi, đừng đi đâu hết.”

Cung Âu yên lặng nhìn cô, bỗng dưng trong đôi mắt đó lóe lên sự đắc ý và kiêu ngạo, “Thời Tiểu Niệm, tôi thật sự yêu chết bộ dạng này của em!”

“…”

“Rốt cuộc em cũng cần tôi! Em đã yêu tôi rồi!” Cung Âu ngồi xuống bên giường, lật tay nắm chặt bàn tay cô, khóe môi nhếch lên nụ cười, “Tôi không đi đâu hết, ở lại chỗ này với em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.