Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bên ngoài, trăng lạnh như băng.
Tiếng sóng biển từng tiếng từng tiếng vang lên.
Thời Tiểu Niệm từ phòng ngủ đi ra phòng nhỏ bên ngoài, đang bước đi liền nghe giọng nói của Phong Đức truyền đến: “Mộ Thị đã liên lạc với Áo Cách Tư bên nước Mỹ, tuyên bố với bên ngoài ngày mai kí kết, đây là đòn cuối cùng cho Mộ thị.”
Thời Tiểu Niệm lập tức dừng bước, dừng lại sau cửa.
Ánh trăng chiếu vào, bởi vì cả người cô đứng sau cửa cho nên ánh trăng không thể chiếu tới, cả người chìm trong bóng tối.
Ngay sau đó, cô nghe được tiếng cười lạnh xem thường của Cung Âu: “Mộ Thiên Sơ có thể thử bất cứ điều gì, hắn cho rằng kéo theo Áo Cách Tư là có thể cải tử hồi sinh sao?”
“Vâng, làm sao Mộ Thiên Sơ có thể đoán được Áo Cách Tư là quân cờ cuối cùng của thiếu gia.” Phong Đức nói: “Nghe nói bệnh tình Mộ Thiên Sơ rất nghiêm trọng, đã không còn tinh lực đấu với thiếu gia.”
Thời Tiểu Niệm đứng sau cửa, nghe âm thanh của hai người ngoài hành lang truyền đến, cánh tay buông xuống bên người lập tức nắm chặt.
Từ trong miệng của Phong Đức cô mới biết được bệnh tình Mộ Thiên Sơ rất nghiêm trọng.
Rốt cuộc anh thế nào rồi?
Áo Cách Tư? Vậy là Mộ Thiên Sơ đã rơi vào bẫy của Cung Âu?
Xem ra, tất cả mọi thứ thật sự đều là Cung Âu làm.
“Đấu với tôi? Haha.” Cung Âu cười lạnh một tiếng, bên trong âm thanh trầm thấp tràn đầy khinh bỉ: “Qua ngày mai, tôi muốn Mộ Thiên Sơ hắn hoàn toàn trở thành một con chó trên đường.”
Tiếng nói của hắn lạnh lẽo như thế, ác như thế, hận như thế.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác mà nghe, cô nhìn thấy Cung Âu khắp nơi lấy lòng cô, nghiên cứu chế tạo người máy, xuống bếp làm cơm, người như vậy làm sao có thể là Cung Âu.
Ác độc như vậy mới chính là hắn, không phải sao?
Là cô lạc lối khi hắn lấy lòng cô mà đã quên bản chất thật sư của hắn, một tên bạo ngược, hoang tưởng.
Cô vừa muốn trở lại phòng ngủ liền nghe âm thanh Phong Đức truyền đến lần nữa, ông có chút âu lo hỏi: “Thiếu gia, qua ngày mai, một khi Mộ thị kí kết liền không ngóc đầu dậy nổi, thân thể Mộ Thiên Sơ không biết có thể chịu kích thích lớn như vậy không? Thời tiểu thư có thể nào vì thế mà giận chó đánh mèo với thiếu gia không?”
Thời Tiểu Niệm nghe lời nói đó, không nhịn được mà dừng chân.
Cô muốn biết đáp án của Cung Âu.
Hắn sẽ đồng ý vì cô mà buông tha Mộ Thiên Sơ à?
“Sợ cái gì?”
Âm thanh kiêu ngạo của Cung Âu truyền đến: “Một tháng qua, mỗi ngày tôi đều nghĩ cách lấy lòng cô ấy, Cung Âu tôi sẽ không hầu hạ một người phụ nữ quá mức như vậy, cô ấy không muốn yêu tôi là rất khó.”
Trong nhận thức của hắn, trái tim của cô giống như một thứ gì đó, chỉ cần hắn muốn, không có chuyện hắn không lấy được.
“Thiếu gia.”
“Phụ nữ đều là động vật nông cạn, chỉ cần cô ấy yêu một người đàn ông, trong mắt cô ấy cũng chỉ có người đàn ông đó.” Giọng điệu của Cung Âu luôn ngông cuồng tự đại: “Mộ Thiên Sơ sau này cũng chỉ là con chó, để xem Thời Tiểu Niệm còn để ý đến hắn không, e là không nhớ tới gì.”
Đây là lý luận cao cao tại thượng của Cung Âu.
“Vâng, thiếu gia nói đúng lắm.”
Phong Đức gật đầu phụ họa.
Thời Tiểu Niệm đứng sau cửa ngơ ngác nghe lời nói đó, gương mặt không còn bất cứ biểu cảm gì.
Cô trở lại phòng ngủ không một tiếng động, trong bóng tối, đôi mắt tràn đầy ngây dại.
Như một thau nước đá từ trên tưới xuống, lạnh đến mức cả người cô như như ngâm mình trong nước đá, cả người phát lạnh.
Thì ra, hắn lấy lòng cô chính là vì nguyên nhân này.
Thì ra, một tháng qua hắn không ngừng lấy lòng cô, chính là muốn cô nhanh chóng yêu hắn.
Như vậy, cô sẽ không tiếp tục để ý Mộ Thiên Sơ, nhìn Mộ Thiên Sơ phá sản, nhìn Mộ Thiên Sơ suy tàn cũng sẽ không gây chuyện nữa.
Lý luận thật mạnh mẽ.
Thật không hổ danh là Cung Âu, thật không hổ là Tổng giám đốc N.E.
Không ai có thể thiết kế toàn bộ bố cục như thế.
Thời Tiểu Niệm nằm lại trên giường, trở lại tư thế ngủ lúc nãy một lần nữa, nhắm mắt lại, cả người như ngâm trong nước đá lạnh buốt, lạnh hoàn toàn.
Trái tim, đã không còn nhiệt độ.
Đầu óc cô đúng là ngốc mới có thể cảm động.
Bỗng nhiên, trên giường chìm xuống.
Cô bị kéo vào trong lồng ngực ấm áp, khí tức trên người Cung Âu cường đại đến mức không thể bỏ qua.
“Sao tay lại lạnh như thế?”
Thanh âm trầm thấp của Cung Âu vang lên bên tai cô.
Hắn ôm cả người cô vào ngực, chăm chú ôm cô, nắm chặt tay cô, dùng sự ấm áp trên tay hắn truyền cho cô.
Cô dựa lưng vào ngực hắn, môi mỏng mím lại.