Ellen đứng một bên, nhìn thấy sắc mặt cô ngày càng trắng bệch, liền nói: “Cô có muốn tôi mời Mộ tổng tới không?”
“Không cần, thật vất vả lắm anh ấy mới ngủ được.”
Thời Tiểu Niệm không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu, cô không muốn tiếp tục làm phiền Mộ Thiên Sơ.
Điều nên tới trước sau gì cũng tới, có muốn trốn cũng không trốn được..
Cô nhìn những người vệ sĩ dưới lầu hỏi: “Tôi thật sự có thể không bị bắt đi sao?”
Cô đã đồng ý với Mộ Thiên Sơ sẽ ở đây cho đến khi anh khỏi bệnh mới thôi, cô không muốn nuốt lời.
“Tuy Cung Âu quyền cao thế lớn nhưng nơi này là Mộ trạch, trang viên có lịch sử hơn trăm năm, lại có hệ thống bảo vệ toàn diện, vệ sĩ đông đảo, hắn muốn tới nhưng không thể ở trong trang viên này làm gì cô.” Ellen nói, điều này là do Mộ Thiên Sơ dặn cô.
Mộ Thiên Sơ đã sớm nghĩ tới việc Cung Âu sẽ đuổi theo.
“Được, vậy tôi sẽ không tới.“. Thời Tiểu Niệm kiên quyết nói, quay đầu nhìn về người đàn ông ở dưới nói: “Làm phiền ông nói với Cung Âu là tôi không muốn gặp hắn.”
“Thời tiểu thư, Mộ lão tiên sinh muốn cô đi.” Người đàn ông phía dưới nói lên: “Nếu cô không đi, Mộ lão tiên sinh sẽ rất khó xử. “
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm run lên, sau đó như là hiểu ra cái gì, hỏi:
“Có phải là Cung Âu đã làm giao dịch gì với bác Mộ không? “
“Cung tiên sinh đã đồng ý với Mộ lão tiên sinh, chỉ cần cô rời đi cùng hắn, hắn sẽ bảo đảm an toàn của tập đoàn Mộ thị”
“...”
Quả nhiên...
Thời Tiểu Niệm đoán được, cô chậm rãi nhìn về phía Ellen, nói:
“Tôi đi một chuyến.”
“Nhưng mà...”
“Yên tâm, trước khi Thiên Sơ khỏi bệnh, tôi sẽ không rời đi cùng hắn, tôi sẽ làm hắn rời đi.” Thời Tiểu Niệm nói.
Ellen hoàn toàn làm theo những gì Mộ Thiên Sơ dặn dò, cẩn thận tự mình lái xe, đi một vòng trong trang viên rồi sau đó đưa Thời Tiểu Niệm về nhà chính.
Vệ sĩ đi theo phía sau.
Trang viên nhà chính rất nguy nga đồ sộ.
Thời Tiểu Niệm xuống xe đi vào, vừa vào phòng khách, cô đã thấy Cung Âu ngồi ở một góc trên ghế sô pha, trên người hắn vẫn mặc áo sơ mi quần dài như tối hôm qua, áo sơ mi có chút nhăn nhúm.
Dưới mái tóc ngắn, sắc mặt hắn âm trầm vô cùng, môi mỏng khẽ nhếch.
Trong phòng khách có một loại không khí ngột ngạt.
Phong Đức đứng phía sau Cung Âu, trên khuôn mặt già nua có chút tiều tụy nhưng cố gắng xốc lên tinh thần đứng đó.
Mộ lão tiên sinh đang ngồi ghế sô pha đối diện Cung Âu, tinh thần của ông còn kém hơn Phong Đức, thân hình gầy gò.
Lúc còn trẻ, Thời Tiểu Niệm đã từng gặp Mộ lão tiên sinh, khi đó tinh thần của ông sáng láng, xem ra lần đả kích này đối với Mộ gia là một tai họa.
Cả hai cha con đều đã bị bệnh như vậy.
Đột nhiên Cung Âu ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn về phía những vệ sĩ đứng sau lưng cô, khinh bỉ cười lạnh một tiếng :
“Em cho rằng đám rác rưởi này có thể ngăn được tôi sao?”
“Bác Mộ.” Thời Tiểu Niệm không để ý đến hắn mà nhìn về phía Mộ lão tiên sinh chào ông.
“Tiểu Niệm, đã lâu rồi không gặp con.” Mộ lão tiên sinh là người thông minh, không nói nhiều lời với cô, chỉ nói: “Có mấy lời, tôi sẽ không nói nhiều, vì Thiên Sơ và tập đoàn Mộ thị, con nên trở về cùng Cung tiên sinh thôi.”
Cung Âu giương mắt lên, vênh váo đắc ý nhìn cô: “Thấy không, người ta không hoan nghênh em. Theo tôi trở về.”
“Cung tiên sinh, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.” Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói, ngước mặt đón nhận ánh mắt đen kịt của hắn, ép buộc chính mình phải trấn định.
“Em gọi tôi là gì?”
Cung tiên sinh!!!
“...”
“Mười tiếng trước, em còn nằm trên giường của tôi, vậy mà bây giờ em gọi tôi là Cung tiên sinh!” Cung Âu trào phúng cười gằn, khuôn mặt anh tuấn từ từ lộ ra vẻ tức giận, bàn tay bên người đã nắm chặt thành quyền, bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát.
“Thời Tiểu Niệm, nhanh như vậy mà em đã quên rồi sao?”
Trước khi đến nhà chính, Thời Tiểu Niệm đã chuẩn bị tốt việc sẽ giao chiến với hắn, nhưng lúc này, từng lời hắn nói như dao đâm vào da thịt cô, làm cô đau tột đỉnh. Cô có cảm giác được Mộ lão tiên sinh, Ellen và các vệ sĩ cũng không kiềm chế được mà nhìn về phía cô.
Có đôi lúc, Cung Âu đối với cô rất tốt, tốt đến mức làm người ta khiếp sợ. Nhưng vào lúc hắn nhục nhã cô, hắn chưa từng quan tâm đến tự ái của cô.
Thời Tiểu Niệm cúi thấp đầu, bình phục lại, quyết tâm ngước mặt lên nhìn về phía hắn, cố gắng trấn định nói:
“Cung tiên sinh, có phải nếu tôi rời đi cùng anh, anh có thể bảo đảm tập đoàn Mộ thị sẽ không sao, anh cũng không đối phó với Mộ Thiên Sơ? “
“...”
Cung Âu ngồi ở chỗ đó, mắt lạnh nhìn cô, ánh mắt ngày càng tối tăm.
Hắn tự mình chạy tới đây đón cô mà cô còn dám đề cập đến Mộ Thiên Sơ trước mặt hắn.
“Điều này không phải anh và bác Mộ đã bàn bạc xong xuôi sao?” Thời Tiểu Niệm theo dõi khuôn mặt anh tuấn của hắn, hỏi.
“Đúng thì sao?”
“Vậy anh có dám thề không?”
“Cái gì?” Ánh mắt Cung Âu tức giận.