“Cung Âu, cảm ơn anh để tôi tỉnh táo lại.” Thời Tiểu Niệm nói, không thể học dáng vẻ âm trầm của hắn, nụ cười của cô như một loại cay đắng không nói ra được.
Cô tiếp tục lui về sau.
Vệ sĩ tránh ra một con đường, cô xoay người, cũng không quay đầu lại rời đi.
Âm thanh của Cung Âu vang lên sau lưng cô, cắn răng nghiến lợi: “Thời Tiểu Niệm, đây là em lựa chọn, bất luận hậu quả ra sao cũng đừng trách tôi.”
Thời Tiểu Niệm cười đến tâm lạnh: “Xin Cung tiên sinh yên tâm, dù thêm 100 năm nữa, tôi cũng sẽ không chọn làm một con chó đâu.”
Nói xong, Thời Tiểu Niệm nhanh chân rời đi.
Thấy cô quả quyết đi ra, đột nhiên Cung Âu từ trên ghế sô pha đứng lên, đôi mắt chặt chẽ trừng mắt nhìn bóng lưng của cô.
Cô thật sự dám đi.
Cô thật sự dám đến bên cạnh Mộ Thiên Sơ kia.
Cung Âu cầm chặt nắm đấm, hắn vì cô mà làm nhiều như vậy, còn cô cứ kiên định chạy về phía Mộ Thiên Sơ như thế.
Cung Âu đứng đó, bên trong đôi mắt lộ ra vẻ căm hận.
Vừa về tới nhà Mộ Thiên Sơ, Thời Tiểu Niệm như mất hết sức lực, cả người co quắp ngồi trên ghế salông, sắc mặt trắng bệch.
Cung Âu lại kêu cô đeo vòng cổ của chó.
Hắn thật sự xem cô là một con chó.
Cô rốt cuộc cũng thấy rõ địa vị của mình trong lòng Cung Âu, tất cả cảm động, tất cả dao động đều tỉnh táo trở lại rồi.
Nhưng mà...
Cô đưa tay chậm rãi ấn lòng mình, nhưng nơi này sao lại đau như thế? Như có một lỗ hổng rất lớn, đau quá!
Nước mắt chảy xuống gò má.
Thời Tiểu Niệm thấy trên mặt mình ươn ướt mới nhận ra mình đang khóc.
Tại sao hắn có thể như vậy? Tại sao lúc cô rốt cuộc quyết định thừa nhận trái tim mình thì hắn lại cho cô thấy rõ địa vị của mình trong lòng hắn cũng chỉ là một con chó mà thôi?
Tiếng bước chân truyền đến.
Thời Tiểu Niệm vội vã lau sạch nước mắt, ngồi thẳng trên ghế salông.
Ellen từ bên ngoài đi vào, Thời Tiểu Niệm khàn khàn hỏi: “Cung Âu đi chưa?”
“Đi rồi.” Ellen gật đầu, dừng một chút lại nói: “Khi đi Cung Âu nói chúng tôi tiện thể nhắn cho Mộ lão tiên sinh, chuẩn bị tốt để nhặt xác con của mình.”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm lập tức run rẩy, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
“Nếu tôi đeo vòng cổ của chó có thể đảm bảo Mộ Thiên Sơ bình an, tôi sẽ làm thế.” Cô thấp giọng nói: “Nhưng Cung Âu sẽ không bỏ qua cho anh ấy.”
Chuyện này, cô đã trải qua một lần.
Coi như cô làm một con chó theo lời Cung Âu, mặc hắn chà đạp, hắn cũng không buông tha Mộ Thiên Sơ.
Hắn bị hoang tưởng, hắn muốn chỉnh một người, nếu chỉnh không hết hắn nhất định sẽ không bỏ qua.
“Tôi biết.” Ellen gật đầu, tiếp theo lại nhịn không được nói: “Có điều Thời tiểu thư hôm nay làm như vậy, có phải quá kích thích Cung Âu rồi không?”
Cung Âu lại bảo Mộ lão tiên sinh chuẩn bị nhặt xác.
Lông mi dài của Thời Tiểu Niệm lần thứ hai run rẩy, hôm nay cô không nên kích thích Cung Âu như thế sao? Là cô quá đáng sao?
“Anh ta muốn lấy mạng tôi, để anh ta tới lấy là được rồi.”
Một âm thanh ôn hòa cố chấp truyền đến.
Thời Tiểu Niệm xoay mặt qua, thấy Mộ Thiên Sơ đi tới, tay còn đẩy giá truyền dịch.
Thời Tiểu Niệm vội vã đứng lên: “Sao anh thức rồi?”
Anh ngủ chưa được bao lâu.
“Ngủ không được.” Mộ Thiên Sơ bước về phía cô, trên mặt đeo khẩu trang, đôi mắt hẹp dài thật sâu nhìn chằm chằm cô: “Tại sao không nói anh biết Cung Âu đến?”
“Anh ta đã đi rồi.” Thời Tiểu Niệm khẽ nói, lập tức cúi thấp mặt: “Nhưng em đã chọc anh ta nổi giận rồi.”
Trước đây, Cung Âu không đến mức muốn lấy mạng của Mộ Thiên Sơ.
“Chuyện này đối với anh mà nói là tin tốt.” Mộ Thiên Sơ nở nụ cười, nhẹ như mây gió, tựa như không phải đang nói đến sống chết của mình.
Thời Tiểu Niệm nhìn đôi mắt tràn đầy ý cười của anh: “Anh còn cười?”
Chuyện này mà vui mà cười chứ?
“Bởi vì em không đi với hắn.” Mộ Thiên Sơ ngồi xuống salông, đôi mắt chăm chú nhìn cô, giọng nói dịu dàng: “So với lần trước em đi với anh ta, lựa chọn lần này của em khiến anh rất vui.”
“Thiên Sơ.”
“Ít ra, lần này em sẽ làm bạn với anh, đúng không?” Mộ Thiên Sơ mỉm cười hỏi.
Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh anh, lập tức nói: “Em cũng không muốn ở với anh đâu, có điều trong danh sách Cung Âu muốn bắt còn có em.”
Cô giả vờ ung dung.
Nghe vậy, nụ cười của Mộ Thiên Sơ đọng lại, ánh mắt hơi ngơ ngác, không nghĩ tới cô sẽ nói ra lời như thế.
Anh giơ tay lên vỗ vỗ đầu cô: “Không tới lượt em bảo vệ anh.”
Anh biết rõ thực lực của mình.
Lấy bản lĩnh trước mắt của anh, căn bản không đủ chống lại Cung Âu.
“Em có thể tự bảo vệ mình, còn có thể bảo vệ anh.” Thời Tiểu Niệm mỉm cười, biết những lời vừa rồi đã làm anh lo lắng.