Suy nghĩ một lát, Thời Tiểu Niệm dứt khoát thay đổi phương hướng, cầm lấy một bộ quần áo màu hồng nhạt trông rất thoải mái mặc vào, sau đó đứng trước gương cột tóc lại. Buộc xong, cô nhìn chằm chằm mình trong gương, vén tóc lên, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt bá đạo của Cung Âu, bắt lấy cằm cô nói:
“Cười ngốc quá!”
Sao tự nhiên cô lại nhớ tới Cung Âu chứ? Thời Tiểu Niệm duỗi tay cài cúc áo lại, vỗ vỗ hai má, nhìn chính mình trong gương, không nghĩ lung tung nữa. Chính người đàn ông kia đã đeo vòng cổ cho cô, nhưng cô nhớ có câu ‘đừng luôn nhớ ăn mà không nhớ đánh’.
Thời Tiểu Niêm tự cảnh cáo mình, sau đó đi ra phòng ngủ, xuống dưới lầu. Mộ Thiên Sơ đã đứng ở cửa ra vào, áo quần chỉnh tề, khuôn mặt vẫn giống như còn bệnh, nhưng tinh thần đã khá hơn nhiều hơn hôm qua, không còn tiều tụy nữa, thân hình thon dài đứng dưới ánh mặt trời trông rất dễ nhìn.
“Em tưởng anh vẫn còn ngủ chứ?” Thời Tiểu Niệm đi về phía anh.
“Lát nữa anh tới công ty xử lý chuyện chức vị Tổng giám đốc, em có muốn đi cùng anh không, sau khi xong rồi em có thể đi dạo nữa.”
Đi dạo hả?
Thời Tiểu Niệm không nghĩ lâu liền đồng ý: “Được.”
Cô ở lại đây sợ rằng sẽ nghĩ ngợi lung tung.
“Mộ tổng, bây giờ tôi có thể ra ngoài không?” Một giọng nói u oán vang lên. Chỉ thấy vẻ mặt bi thương của Ellen từ phía sau cánh cửa đi ra.
“Cô làm gì mà trốn ở sau cửa vậy?”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn cô ta, mới sáng sớm mà bắt đầu chơi trốn tìm rồi sao?
“Vừa nghe tiếng bước chân của cô, Mộ tổng không nói tiếng nào đã nhét tôi ra sau cửa, anh ấy nói buổi sáng người cô nhìn thấy đầu tiên phải là anh ấy.”
Ellen bán đứng Boss của mình, ấn ấn lên cổ nói.
“...”
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên nhìn Mộ Thiên Sơ, gương mặt Mộ Thiên Sơ lộ ra một chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, nói với cô, “Đi thôi, trên đường anh sẽ mua trứng cho em ăn.”
“Được.”
Thời Tiểu Niệm nghĩ, không biết sao lại cảm thấy xấu hổ, cô không muốn nhận phần tình cảm này của Mộ Thiên Sơ. Dáng vẻ của anh như vậy khiến cô không biết phải làm sao. Cô cũng không biết mình quyết định ở lại chỗ này có đúng không nữa. Một đám người lên xe rời khỏi nhà. Vừa ra khỏi cổng, có nghĩa là nguy hiểm cũng đi theo sau họ. Thế nên Mộ Thiên Sơ cho rất nhiều vệ sĩ đi theo bảo vệ cô, một xe có khoảng 10 người, từ từ vững vàng chạy phía trước. Nhưng đi chưa được bao lâu thì có một nhóm đua xe chạy tới, gào thét ở bên cạnh, bọn họ từ bên ngoài chen vào, lại còn làm mặt quỷ. Lúc đầu Thời Tiểu Niệm còn tưởng rằng vô tình đụng phải nhóm đua xe này, cho đến khi một tên chạy mô tô phóng đến bên cạnh bọn họ, bỗng nhiên lấy cây gậy sắt đánh mạnh lên của sổ xe chỗ cô đang ngồi.
“Bốp!”
Kính xe vỡ nát.
Thời Tiểu Niệm giật mình, theo bản năng né tránh sau đó thân thể nhanh chóng được Mộ Thiên Sơ ôm vào ngực, anh ôm cổ cô, áp cô vào ngực mình.
“Ha ha-------”
Nhóm đua xe bên ngoài cười lớn hai tiếng sau đó nhanh chóng phóng đi.
“Cho xe đằng sau tới đây, bảo vệ xe của chúng tôi.” Mộ Thiên Sơ vừa che chở cho Thời Tiểu Niệm vừa nói với lái xe ở phía trước.
“Vâng, Mộ tổng,“
Thời Tiểu Niệm ở trong ngực hắn định đẩy ra, Mộ Thiên Sơ lại ôm lấy cô thật chặt, động tác có chút cố chấp.
“...”
Thời Tiểu Niệm mấp máy môi, kiên trì vùng ra khỏi người anh, cười nhạt một tiếng: “Cám ơn, em không sao.”
“Không bị thương chứ?” Mộ Thiên Sơ hỏi.
Thời Tiểu Niệm lắc đầu: “Không có.”
Cô ngồi thẳng ngươi, lại thấy toàn bộ mảnh vỡ thủy tinh rơi hết vào trong xe, cô nhíu mày: “Là Cung Âu làm sao?”
“Cũng có thể, chắc là cậu ta muốn từ từ chỉnh chúng ta cho tới chết.” Mộ Thiên Sơ nhìn mấy miếng thủy tinh kia, giọng nói lạnh lùng: “Đúng là thủ đoạn nhàm chán.”
“...”
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm âm u.
Từ từ chỉnh chết bọn họ.