Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 288: Chương 288: Chương 162: Thủ đoạn trả thù của Cung Âu 2




Nếu là như vậy, Thời Tiểu Niệm cắn môi, lo lắng nói: “Chuyện thế này về sau sẽ gặp không ít.”

“Nhiều thì càng tốt.” Mộ Thiên Sơ cười rộ lên, khóe môi cong lên tạo thành một vòng cung thật sâu: “Anh còn cám ơn hắn, để anh được ôm ôn hương nhuyễn ngọc(*) trong ngực.”

“...”

Thời Tiểu Niệm cười khổ một cái, “Anh còn đùa giỡn.”

“Có một số việc muốn trốn cũng trốn không thoát.” Mộ Thiên Sơ nói: “Có ai biết ngày mai và cái chết cái nào sẽ tới trước? Lỡ như chúng ta không chết, thì không phải đã mất công lo lắng sao?”

“Anh nghĩ thoáng quá rồi.” Thời Tiểu Niệm cười cười.

“Em có thể ở bên cạnh anh, anh đã thấy rất thỏa mãn.” Mộ Thiên Sơ nói, rũ mắt xuống nhìn về phía tay cô, con ngươi hơi sẫm lại, bàn tay từ từ dời qua muốn phủ lên tay cô.

“Phong cảnh ngoài đó rất đẹp.” Thời Tiểu Niệm đột nhiên rút tay lại, chỉ nhìn cảnh vật gì đó ở ngoài cửa sổ.

“...”

Bàn tay Mộ Thiên sơ dừng ở không trung, ánh mắt ảm đạm, cô chút dịch người ra, anh cũng phối hợp với cô: “Vậy sao? Đúng là đẹp thật.”

Thời Tiểu Niệm quay qua nhìn bên ngoài cửa sổ, cắn cắn môi, không biết nói gì với Mộ Thiên Sơ. Cô không nói mình đã phải lòng Cung Âu vì sợ làm anh tổn thương. Nhưng nếu không nói, bây giờ anh ấy cũng sẽ tổn thương.

Ngày hôm sau, sau khi rời khỏi Cung Âu.

Mộ Thiên Sơ đến công ty từ chức, Thời Tiểu Niệm một mình đi tới nhà sách lớn nhất thành phố S. Cô đi thẳng về phía khu vực bày truyện tranh, tác phẩm của cô sau khi được xuất bản còn đẹp hơn nữa.

Lúc ở bên cạnh Cung Âu, ngay cả truyện tranh do mình vẽ cô cũng không dám nhìn lại, bây giờ, rốt cuộc cô cũng có thể quang minh chính đại đi vào nhà sách rồi. Thời Tiểu Niệm đi tới trước một kệ sách, phát hiện ra truyện của cô nằm ở vị trí bắt mắt nhất, chất đầy hai hàng. Mấy nữ sinh đứng bên cạnh, trong tay ai cũng cầm lấy cuốn Tổng giám đốc cố chấp------

“Cuốn truyện này vẽ đẹp thật, lấy chuyện tình cảm làm nôi dung chính, nhưng đọc rất dễ chịu.”

“Đại thần Niệm Niệm Bất Vong vẽ truyện đương nhiên là đẹp rồi, cậu có xem qua tác phẩm Độc Chiếm lúc trước của cô ấy chưa, cũng vẽ rất đẹp.”

“Nhưng mà, không biết mấy cậu có cảm thấy nhân vật nam chính này trông có vẻ quen mắt không?”

“Tớ cũng thấy vậy, giống như đã gặp qua ở đâu rồi, có phải là dựa vào người thật rồi vẽ ra không?”

“...” Mấy nữ sinh nhỏ giọng thảo luận ở đằng kia. Thời Tiểu Niệm rũ mắt xuống, ngay cả họ cũng nhìn ra nhân vật nam chính này dựa theo người thật để vẽ, không lẽ cô vẽ rõ vậy sao?

Nếu như Cung Âu thấy chắc sẽ tức điên. Cô quên mất, hắn đã tức điên lên rồi mà.

Thời Tiểu Niệm đi về phía trước lấy xuống một quyển từ trên giá, vừa định xoay người lại, bên cạnh có tiếng bị đồ đẩy mạnh, chỉ thấy hàng loạt giá sách đột nhiên ngã xuống, bắt đầu từ phía tay cô mà đổ.

Giống hệt như mấy quân Domino, giá sách không ngừng đổ về đằng trước, sách rơi xuống tạo thành mấy tiếng động lớn.

“A-----” Có người hét ầm lên.

“...”

Thời Tiểu Niệm nhìn mấy giá sách đổ bên bên cạnh cô, cũng không bất ngờ lắm.

Lại nữa rồi. Cung Âu cho người tới phá cô. Giá sách đều được cố định rất chặt chẽ, bỗng nhiên lại đổ xuống, chắc chắn là do ai đó làm. Điện thoại bỗng rung lên, Thời Tiểu Niệm lấy di động ra, chỉ thấy Cung Âu nhắn một tin.---------

Quả nhiên là hắn.

Thời Tiểu Niệm cắn cắn môi, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, trên màn hình rất nhanh lại hiện lên một tin nhắn nữa, vẫn là Cung Âu -------

“...”

Thời Tiểu Niệm tắt màn hình, cắn môi, để quyển truyện tranh về chỗ cũ, chậm rãi đi ra khỏi nhà sách. Cô quay lại tập đoàn Mộ thị, ngồi chờ ở trong xe, trên đường đi, tự nhiên cô bị người ta mắng, tự nhiên có người lấy dao ra đùa giỡn trước mặt cô, thiếu chút nữa là ném về phía cô, rồi cả cái bình hoa tự nhiên rơi xuống trước mặt cô....

Đủ loại.

Lần sau nghiêm trọng hơn lần trước. Cung Âu không thẳng tay cho cô một nhát dao nhưng lại hết sức tra tấn tinh thần cô, mỗi bước đi cô đều phải cẩn thận từng li từng tí.

Nhưng chuyện 'ngoài ý muốn' này, vệ sĩ sẽ không giúp cô được. Lúc ngồi vào xe, Thời Tiểu Niệm vã đầy mồ hôi.

Một lát sau, Mộ Thiên Sơ đi ra khỏi tập đoàn Mộ thị, bộ dáng tươi cười như trút được gánh nặng, ngồi vào trong xe giống như mang theo làn gió xuân ấm áp vào trong, “Đi thôi, bây giờ còn sớm, em còn chưa ăn sáng, anh dắt em đi ăn.”

“Giải quyết xong rồi?” Thời Tiểu Niệm hỏi.

“Ừ.”

(*) Ôn hương nhuyễn ngọc: Miêu tả người con gái trẻ tuổi, thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.