Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhớ đến khi vừa biết chân tướng ba năm trước, cô thực sự rất hận Đường Nghệ và Thời Địch, hận hai người bọn họ thay đổi cuộc đời của cô, hận các bọn họ đưa một Cung Âu đến bên cạnh cô.
Nhưng bây giờ, cô đã không còn hận như vậy nữa.
Bởi vì, dù cô có phủ nhận hay không thì cô cũng đã động lòng với Cung Âu.
Thời Địch đi về phía trước, liếc nhìn cô rồi đi vào phòng bệnh.
Chỉ một lúc sau, Thời Tiểu Niệm nghe thấy âm thanh nhỏ nhẹ của Thời Địch, âm thanh dịu dàng như muốn tan thành nước vậy.
...
Thời Tiểu Niệm rời khỏi bệnh viện, tìm công ty dọn nhà đưa những món đồ mà Cung Âu gọi là “trả” cho cô gửi đến nhà biên tập Hạ.
Khi công ty dọn nhà đưa đồ đến nhà Hạ Vũ và anh Lý, biên tập Hạ kích động hét lên: “Mẹ nó, bộ này cái chén này không phải đồ cổ sao? Trước đây em từng lên internet xem thử, trên đó nói món này từng được hoàng thất ở Châu Âu dùng qua! Đồ cổ ơi! Phát tài rồi! Chồng ơi, chúng ta phát tài rồi!”
“Huhuhu, đây là ghế mát xa trong phi thuyền vũ trụ đó. Ah... còn đây là mễ lan cao định này! Huhuhu, túi này túi này túi này là hàng sản xuất có giới hạn đó!”
“Ông trời ơi, con lớn đến từng tuổi này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều món đắc tiền như vậy đó!”
Biên tập Hạ nhìn những món đồ chất đầy phòng mà sắp phát điên luôn rồi.
Anh Lý là một người đàn ông thật thà, nghe vậy liền kéo Thời Tiểu Niệm vào một góc nói nhỏ: “Thế này không tốt lắm đâu, mấy thứ này đều quá quý giá, sao em lại đưa cho bọn anh.”
“Trước đây hai người ở đồn cảnh sát đã giúp em, giờ xem như em mượn hoa kính phật đi.”
Thời Tiểu Niệm đứng ở một bên mỉm cười nói: “Hơn nữa, em cũng sắp rời khỏi thành phố S rồi, nhiều đồ như vậy em cũng không mang theo nổi.”
“Em sắp đi?”
Anh Lý ngạc nhiên.
“Dạ, thay đổi hoàn cảnh.” Thời Tiểu Niệm nói, nhìn biên tập Hạ vẫn còn chưa hạ nhiệt cười cười, im lặng rời khỏi nhà bọn họ.
Cô đi một mình ở trên đường, vài ngày ở bệnh viện cô đã nghĩ kỹ.
Cô quyết định làm theo lời Phong quản gia nói, rời khỏi thành phố này.
Cô từng xảy ra rất nhiều chuyện ở thành phố này, nhớ lại, cũng không có gì hay ho.
Cung Âu lần này tha cho cô một lần, lỡ ngày nào đó lại gặp hắn trên đường, làm hắn nhớ lại những chuyện này, chọc giận hắn, thì cô thật sự vạn kiếp bất phục.
Thời Tiểu Niệm đi về phía trạm xe buýt, bỗng nhiên, một chiếc xe riêng từ từ dừng lại bên cạnh cô.
Cửa sổ xe bị từ từ hạ xuống.
Thời Tiểu Niệm hạ thấp tầm mắt, chỉ thấy Mân Thu Quân ngồi ở ngồi phía sau, bộ đồ trên người vẫn rất cao quý, da được bảo dưỡng rất tốt, vẻ mặt vui mừng nhìn cô: “Tiểu Niệm, trùng hợp vậy.”
Thời Tiểu Niệm ngẩn ngơ, mới miễn cưỡng gọi một tiếng: “Mẹ.”
Từ sau khi đoạn tuyệt quan hệ, mỗi lần gọi tiếng mẹ cô đều thấy rất khó khăn, danh không chính, ngôn không thuận.
“Vừa khéo, cha con không có thời gian ăn cơm với ta, con đi theo ta đi.”
Mân Thu Quân nói.
“Không được, con còn phải đi bệnh viện.” Thời Tiểu Niệm nói rằng.
Nghe vậy, ánh mắt Mân Thu Quân có chút buồn bã: “Bây giờ con không muốn đi ăn cơm với mẹ nữa sao? Ta biết, nhà của chúng ta đã làm con chịu nhiều thiệt thòi.”
Ở Thời gia, đúng lý mà nói thì Mân Thu Quân đúng là người đối xử tốt với cô nhất.
Thời Tiểu Niệm im lặng nhìn bà, nghĩ đến việc sắp rời khỏi thành phố S, vẫn là, sau này không gặp lại nữa.
“Được, con đi ăn với mẹ.”
Thời Tiểu Niệm cười nhẹ, mở cửa xe, ngồi vào trong.
“Ngoan quá.” Mân Thu Quân vui mừng nhìn cô, trên đường đi nắm chặt tay cô, nói địa chỉ với tài xế, tài xế gật đầu: “Được, thưa bà.”
Mộ Thiên Sơ vốn định làm cho cha nuôi và Thời Địch hai bàn tay trắng rời khỏi Mộ thị và Mộ gia, nhưng bởi vì Cung Âu xen vào, trái lại lại giúp cho cha nuôi an toàn rời khỏi Mộ thị.
Cổ phiếu của cha nuôi không có bị lỗ, vẫn có thể có xe chạy, mời được tài xế.
Vậy coi như là ai trả thù ai đây?
Thời Tiểu Niệm khổ sở cong môi, Mân Thu Quân kéo tay cô trách: “Sao con lại gầy như vậy, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”
“Không sao ạ, con đang giảm cân.” Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói.
“Đã gầy tới như vậy còn đòi giảm cân, đừng giảm nữa.” Mân Thu Quân vỗ tay của cô nói: “Mẹ dắt con đi ăn đồ ăn ngon.”
“Cảm ơn mẹ.”
Thời Tiểu Niệm cười nhẹ.
Mân Thu Quân đưa cô vào một nhà hàng Nhật cao cấp, hai người ngồi ở một gian phòng.
Trên chiếc bàn chất đầy các đồ ăn Nhật.