Thời Tiểu Niệm định lấy một món bỏ vào trong miệng, Mân Thu Quân liền bắt đầu nhắc tới chuyện của Thời Gia: “Em gái con đúng là không có mắt nhìn người, con nói xem Mộ Thiên Sơ đột nhiên tuyên bố chia tay với nó, hại nó trong giới giải trí xuýt chút nữa không còn chỗ đứng, giờ Mộ thị suy bại rồi, thân thể của Mộ Thiên Sơ lại như vậy, nó lại từ bỏ mọi thứ quay về chăm sóc thằng nhóc đó làm cha con nổi giận luôn.”
Thời Tiểu Niệm nghe thấy suýt chút nữa bị sặc.
Cô cầm lấy ly nước uống một ngụm, nhìn Mân Thu Quân nói: “Mẹ, mẹ không thể chuyện gì cũng nghe cha nói hết được, không phải cha nói gì thì đều là đó hết đâu, chuyện này là lỗi của Thiên Sơ sao?”
Mẹ nuôi không có chủ kiến, chuyện gì cũng đều nghe cha nuôi nói.
Cha nuôi mà nói mặt trăng hình vuông chắc mẹ nuôi cũng nhìn ra bốn cạnh luôn mất.
“...”
Mân Thu Quân ngạc nhiên nhìn cô.
“Nếu như không phải cha nuôi hại Thiên Sơ, Thời Địch lại giúp đỡ ông ấy, Thiên Sơ cũng sẽ không đuổi bọn họ ra ngoài.” Thời Tiểu Niệm nói.
Cô tin rằng mẹ nuôi không biết chuyện này, cha nuôi tâm cơ quá sâu, vị thế của mẹ nuôi ở nhà rất thấp, cha nuôi cũng không thèm nói cho mẹ nuôi biết.
Mân Thu Quân ngẩn người, chần chờ nói: “Cha của con cũng là vì cái nhà này.”
Bà có thói quen bảo vệ gia đình.
“Vì gia đình mà có thể hãm hại người khác sao? Mẹ có biết cha nuôi và Thời Địch cho Thiên Sơ uống thuốc, có thể biến anh ấy trơ thành kẻ ngốc không?” Thời Tiểu Niệm nói.
“Cái gì?” Mân Thu Quân ngây người.
“Còn nữa, Thời Địch mà mẹ cho là ngốc nghếch đó kỳ thực không ngốc chút nào cả, nó còn còn biết tìm người cưỡng bức chị nó nữa kìa.” Thời Tiểu Niệm nói.
“Chuyện này mẹ từng hỏi rồi, Tiểu Địch nói là do bạn của con làm mà.”
Mân Thu Quân vội vàng nói.
“Mẹ, cha và Thời Địch nói gì mẹ đều tin cả, lời bọn họ nói luôn đúng cả sao? Mẹ đừng nên bị bọn họ xỏ mũi dắt đi như thế chứ.” Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nói.
“...” Mân Thu Quân cúi đầu: “Mẹ biết mẹ là người phụ nữ không có chủ kiến, nhưng cả chồng và con gái của mẹ mẹ cũng không tin thì mẹ còn có thể tin ai đây?”
Thời Tiểu Niệm không phản bác nổi.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu uống một hớp nước nói: “Mẹ, con sắp rời khỏi thành phố S, có thể đây là lần cuối cùng con ăn cơm cùng mẹ.”
“Con phải đi sao, đi đâu?”
Mân Thu Quân sốt ruột hỏi thăm.
“Chuyện này nói sau đi, con còn chưa nghĩ ra.” Thời Tiểu Niệm nhìn về phía cô, từ từ nói: “Mẹ phải tự chăm sóc chính mình, nha? Nếu cha và Thời Địch bảo mẹ làm những chuyện mẹ không thích, mẹ cũng đừng làm. Quan trọng nhất là phải chăm sóc sức khỏa chính mình, mẹ bị phong thấp, mấy ngày lạnh, phải chú ý nhiều một chút, còn nữa, mẹ đừng ăn nhiều đồ ngọt như thế nữa, năm ngoái con có xem qua báo cáo sức khỏe của mẹ, cũng sắp cán ngưỡng tiểu đường rồi đó.”
Thời Tiểu Niệm rất ít khi nói nhiều như vậy.
Mân Thu Quân ngơ ngác nhìn Thời Tiểu Niệm, báo cáo kiểm trả sức khỏe của bà đến cả chồng và con gái bà cũng không quan tâm, không nghĩ tới cô lại xem, lại nhớ kỹ đến vậy.
“Mẹ đi rửa tay.”
Mân Thu Quân che miệng lại, nghẹn ngào đi ra ngoài.
Âm thanh của cánh cửa gian phòng bên trong nhà hàng Nhật khép lại.
Thời Tiểu Niệm ngồi một mình ở nơi đó, viền mắt từ từ đỏ lên, cô đi lần này, sau này chỉ còn cô đơn một mình mà thôi.
Không gia đình, không bạn bè, không người thân.
Cô là một người ba không.
Thời Tiểu Niệm khổ sở cười, nước trong ly bị cô uống cạn toàn bộ.
Thân thể nổi lên phản ứng, cô đứng dậy đi về phía WC, rất xa, cô chợt nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của mẹ nuôi truyền đến: “Tiểu Địch, ta thực sự không thể giúp con.”
“...”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm đứng im ở nơi đó.
“Nhưng mà... Nhưng mà... Được, mẹ đã giữ Tiểu Niệm lại giúp con, con thật sự nghĩ rằng không có Tiểu Niệm, con và Thiên Sơ có thể hòa hợp lại sao? Được rồi được rồi, mẹ biết rồi, chỉ lần này thôi, mẹ không muốn lừa gạt Tiểu Niệm nữa.”
Mân Thu Quân cúp điện thoại, từ từ xoay người lại, chỉ thấy Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó.
Mân Thu Quân nhất thời kinh ngạc, điện thoại di động từ trong tay tuột xuống, rơi xuống đất.
“Hóa ra hôm nay không phải vô tình gặp được.”
Thời Tiểu Niệm cười một tiếng, hóa ra là sợ cô đến bệnh viện làm kỳ dad, nên mới bảo mẹ nuôi đến giữ chân cô.
“Tiểu Niệm...”
“Ở trong mắt mẹ, cha và Thời Địch mới là người thân, từ trước đến giờ không có con.” Thời Tiểu Niệm tự giễu nói, từng bước lui về phía sau: “Sự thật này sao tôi lại mãi chẳng nhớ thế này?”
Từ trước đến giờ đều là Thời Địch trước, cô sau.
Từ trước đến giờ đều là như vậy.
“Tiểu Niệm, con hãy nghe mẹ nói, mẹ không phải cố ý...”
“Mẹ, đây là lần cuối cùng tôi gọi bà là mẹ.” Thời Tiểu Niệm vừa cười vừa nói, nói ra từng chữ một: “Tôi chúc một nhà ba người các người vĩnh viễn hạnh phúc an khang.”
Nói xong, Thời Tiểu Niệm xoay người chạy, cũng không quay đầu lại, mặc kệ Mân Thu Quân ở sau cô nói gì, cô đều không nghe.
Thời Tiểu Niệm chạy ra khỏi nhà hàng, một mình chạy trên đường cái.
Tựa như làm thế có thể làm cô vơi bớt ưu phiền..
Cô càng không ngừng chạy, càng không ngừng chạy.
Đến khi chạy không nổi nữa, một tay cô cầm túi, một tay đặt tại bên tường, thở dốc nhìn về phía trước, vừa nhìn, cô ngây người.
Thiên Chi Cảng.
Chạy lâu như vậy, lại chạy đến Thiên Chi Cảng.
Thời Tiểu Niệm rũ mắt, đột nhiên mọi thứ trước mắt như chồng lên nhau, cô cho là do mình chạy quá nhanh, lắc lắc đầu, nhắm mắt lại mở mắt, hình ảnh trước mắt vẫn còn chồng lên nhau.
Đầu cũng càng ngày càng choáng.
Xảy ra chuyện gì vậy chứ?
Thời Tiểu Niệm lấy một tay đè đầu, cô cố gắng lắc đầu, đầu lại càng ngày càng nặng, trong thân thể một nhiệt khí bốc lên, nóng đến mức cô chịu không nổi.
Cô đột nhiên nghĩ món ăn Nhật bản vừa ăn ban nảy, thất vọng đến cực điểm.
Mẹ nuôi không ngừng thay Thời Địch ngăn cản cô, lại còn bỏ thuốc cô, là thuốc mê.
Là do sợ cô sẽ nối lại tình xưa sao?