“Thiếu gia, ở thời đại này những kẻ không liên quan thường hay nói nhiều không biết mệt, không cần để ý tới bọn họ nói gì.” Phong Đức không nhịn được nói.
Ông vẫn xem tin tức, người mắng Thời tiểu thư ngày càng nhiều, hiệu ứng ngôi sao màn bạc của Thời Địch vẫn còn, tin tức lan đi cũng quá nhanh rồi.
Sắc mặt Cung Âu lạnh lẽo, một lát sau, môi mỏng nói từng chữ: “Cho bọn họ trong vòng hai ngày điều tra rõ ràng, công bố chân tướng với bên ngoài.”
“Vâng, thiếu gia.”
Phong Đức gật đầu, sau đó lui đi.
Cung Âu ngồi đó, bỗng nhiên nhíu mày, một tay ấn chỗ dạ dày của mình, mặt trở nên trắng xám, không còn chút máu.
“Thiếu gia, ngài không sao chứ?” Phong Đức lập tức vội vàng đặt mâm thức ăn xuống, lo lắng bước đến hỏi.
“Cút ra ngoài.”
Cung Âu lạnh lùng nói, trên trán rịn ra từng lớp mồ hôi, dạ dày cực kì đau.
Phong Đức thấy thế không nhịn nổi: “Thiếu gia, nếu ngải nhớ Thời tiểu thư thì để cô ấy trở về đi.”
Thời tiểu thư vừa rời đi, thiếu gia như biến thành người khác, hoặc là nói trở nên táo bạo, thâm trầm hơn trước đây.
Cung Âu khom người, tay đè chặc dạ dày, nghe vậy, hắn trừng mắt nhìn Phong Đức, gần như cắn răng nói: “Người phụ nữ này đến chết cũng phải ở bên cạnh người đàn ông khác, tôi không cần.”
“Nhưng mà, thiếu gia...”
“Tôi phải nói mấy lần ông mới hiểu, tôi không cần người phụ nữ này, cút.” Cung Âu quát, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Không muốn thì tại sao vừa nghe Mr Cung gọi điện thoại cầu cứu, hội nghị cũng không thèm quan tâm mà lập tức xông ra ngoài?
Không cần thì tại sao Thời tiểu thư khó xử ở đồn cảnh sát, thiếu gia lại gọi điện giải quyết?
Không cần thì tại sao vừa nghe có người mắng Thời tiểu thư, lập tức muốn cảnh sát công bố chân tướng với bên ngoài?
Phong Đức cau mày.
Thiếu gia căn bản là không buông bỏ được.
“Còn chưa cút? Lỗ tai ông điếc rồi phải không?” Cung Âu đè dạ dày quát ông.
“Vậy tôi đi lấy thuốc đau dạ dày cho thiếu gia.”
Cung Âu khó chịu, Phong Đức cũng không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn đành đi ra ngoài.
Cung Âu ngồi đó, cố gắng ấn dạ dày, trên trán chảy đầy mồ hôi, không nhịn được vẫn cảm thấy đau đớn.
Nhưng đau thế này, cũng tốt.
Lúc lâu sau, dạ dày cũng bớt đau, thân thể Cung Âu lui ra sau, ngón tay thon dài lấy một hộp nhung nho nhỏ màu xanh lam ra từ trong túi.
Đầu ngón tay đẩy ra.
Trong hộp nhung là một chiếc nhẫn kim cương được cố ý cắt thành hình dáng kim loại, sặc sỡ lóa mắt.
Hoa Tả Thiên lại trở về trước mắt hắn.
Thời Tiểu Niệm bị đánh ngất đi cũng không cầu xin tha thứ.
Cô tháo nhẫn hắn tặng từ trên tay xuống, sau đó gọi hắn một tiếng: “Ác ma.”
Hắn vì cô làm nhiều như thế, cô cũng không chút cảm động, trong mắt cô hắn chỉ là ác ma mà thôi.
Hắn cài đặt chương trình của Mr Cung khi cô gặp nguy hiểm gọi cứu mạng, thì Mr Cung sẽ gọi điện thoại hắn.
Mà khi hắn bỏ lại hội nghị chạy đến bên người cô, Thời Tiểu Niệm lại cho hắn bất ngờ, mơ mơ màng màng cô gọi tên Mộ Thiên Sơ.
Ác ma.
Mộ Thiên Sơ.
Đây là từ bây giờ Cung Âu ghét nhất.
Cung Âu ngồi trên ghế massage, hai mắt nhìn chằm chằm nhẫn trong tay, rất lâu sao, hắn nghe được âm thanh của mình vang lên: “Trái tim em, thật sự làm bằng đá phải không?”
Tại sao lại cứng rắn đến vậy?
Tại sao hắn làm nhiều việc như vậy, vẫn không nhận được tý hồi đáp nào? Tại sao cô có thể kiên quyết lựa chọn chết cùng người đàn ông kia như thế?
Ngày thứ 20 rời khỏi Cung Âu.
Cảnh sát công bố với bên ngoài, Thời Địch quả thực đã bỏ thuốc hại người khác, mọi chuyện đều là thật.
Trong lúc nhất thời, dư luận từ bốn phía nổi lên.
Danh dự của Thời Địch trong nháy mắt rơi xuống đáy vực, những bộ phim điện ảnh, quảng cáo, phim truyền hình không ngừng hủy hợp tác với Thời Địch, tin tức về Thời Địch tiếp tục trụ vững ở top đầu.
Thời Tiểu Niệm đã quen không nhìn tới máy vi tính, TV, phần mềm có liên quan đến tin tức cũng đều không xem nữa.
Thân thể Mộ Thiên Sơ hồi phục rất nhanh.
Các bác sĩ chuyên ngành nói bệnh viêm phổi của Mộ Thiên Sơ đã khỏi hẳn, chân cũng có thể chống gậy rời giường.
Cứ vậy, Mộ Thiên Sơ bắt đầu hành trình đến mảnh đất ở quê.
Trước khi đi, Thời Tiểu Niệm trở về Thiên Chi cảng một chuyến.
Trong căn hộ to lớn, Mr Cung tự nạp điện chờ cô trở về.
Cô bước vào nhà trọ, Mr Cung từ trong đi ra, mắt quét nhìn cô, khom lưng nói: “Chủ nhân, cô trở về rồi.”
“Tôi sẽ mang cậu đi.”
Thời Tiểu Niệm mỉm cười với nó.
Chờ xem xong mảnh đất kia, cô sẽ trực tiếp rời đi, sẽ không ở lại thành phố này nữa.
“Được, chủ nhân, xin nghe theo chủ nhân.” Mr Cung lại cúi đầu xuống: “Cần tôi thu dọn vài thứ không?”
“Không cần, tôi tới xem chút thôi.”
Thời Tiểu Niệm khẽ nói, quay đầu nhìn bốn phía.
Đây là lần cuối cùng cô bước vào nhà trọ này, sau này cũng sẽ không trở về nữa.
Trong căn hộ rất yên tĩnh, không hề có âm thanh nào, Thời Tiểu Niệm chậm rãi đi vào nhà bếp, nhìn kệ bếp và lò điện quen thuộc.
“Thời Tiểu Niệm, làm cơm đi, tôi đói rồi.”