Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nơi nào cũng đều có âm thanh của họ.
Nơi nào cũng đều có bóng dáng của họ.
Thời Tiểu Niệm nhìn về một góc, vào buổi đêm bị cúp điện kia, cô sợ hãi như thế, Cung Âu xông vào, sau đó ôm chặt lấy cô.
Nhớ lại, những chuyện xảy ra rất lâu rồi.
Nếu như không phải bởi vì chuyện của Mộ Thiên Sơ, cô và Cung Âu sẽ ra sao ở khu du lịch? Cô muốn hỏi vấn đề này nhưng nào nhận được đáp án.
Đáp áp này, cô sẽ vĩnh viễn không biết.
“Đi chưa chủ nhân?”
Mr Cung yên lặng đi theo phía sau cô, hỏi.
Thời Tiểu Niệm nhìn bức tường trong phòng khách, đó là tường trắng, có một ít màu mây nhạt.
“Chờ chút.”
Thời Tiểu Niệm suy nghĩ, đi vào thư phòng, từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp bút màu sắc rực rỡ đi tới tường, bắt đầu vẽ.
Ngón tay nhỏ bé của cô cầm bút vẽ lên tường, độ cong đẹp, đường nét vẽ rất đúng chỗ.
Mr Cung vẫn đứng bình tĩnh bên cạnh, thân thể màu bạc cao to yên lặng bảo vệ cô.
Sau khi vẽ xong, Thời Tiểu Niệm nhìn bức tường, khóe môi cay đắng, đôi mắt hiện lên một tầng hơi nước.
“Chúng ta đi thôi, Mr Cung.”
Thời Tiểu Niệm nói, cùng Mr Cung rời khỏi căn hộ, trước khi đóng cửa, Thời Tiểu Niệm liếc mắt quanh nhà một lần, bên tai hình như vang lên thanh âm ngông cuồng, tự đại của Cung Âu.
“Chỉ cần món quà làm tôi thỏa mãn, tôi sẽ tha thứ cho em việc em không nhận điện thoại ngày hôm nay, nếu không thì tôi không để yên đâu.”
“Em đừng nói cho tôi biết, quả dưa hấu này là món quà em đưa tôi.”
Nhớ lại, ở cùng Cung Âu lâu như vậy, cô chưa bao giờ chuẩn bị cho hắn một món quà nghiêm túc.
Bây giờ đã không còn cơ hội chuẩn bị nữa.
“Cung Âu, bảo trọng.”
Thời Tiểu Niệm quay về phía nhà trọ nhẹ nói một câu, sau đó từ từ đóng cửa lại, cùng Mr Cung rời khỏi.
Theo dặn dò của Mộ Thiên Sơ, Thời Tiểu Niệm dùng thẻ của anh mua một chiếc xe sang trọng.
Cô lái xe đến bệnh viện đa khoa, cẩn thận đỡ Mộ Thiên Sơ bước tới xe: “Cẩn thận một chút. Vài ngày nữa đi lại sẽ bình thường lại.”
“Anh cũng hi vọng em có thể theo anh một quãng thời gian dài.”
Mộ Thiên Sơ rất có tinh thần, gương mặt dịu dàng dưới ánh mặt trời càng đẹp trai, đôi mắt hẹp dài dịu dàng nhìn cô: “Bởi vì anh rất muốn xem mảnh đất kia.”
Đi xem mảnh đất kia cũng là lúc bọn họ phải chào tạm biệt nhau.
Sao anh không hi vọng cô có thể ở lại thêm một khoảng thời gian chứ? Như vậy bọn họ có thể ở chung lâu hơn, trái tim đã lệch khỏi quỹ đạo của cô cũng có thể trở về.
Nhưng ở bệnh viện đa khoa không được, mỗi ngày đều có người ngang qua, bàn luận chuyện Thời Địch bỏ thuốc, cô cũng không muốn nghe.
Thời Trung chạy đến bệnh viện đa khoa náo loạn, vào lúc ông không biết mà tát cô hai bạt tay, để một vài bệnh nhân nhìn thấy, trong bệnh viện bàn luận chuyện này.
Thời Tiểu Niệm vì chăm sóc anh, mỗi ngày không để ý đến lời đồn đại, vẫn đến bệnh viện như thường, nhưng sao anh nhẫn tâm vậy được.
“Đến rồi, xe này là mua theo lời anh dặn dò.”
Thời Tiểu Niệm đỡ Mộ Thiên Sơ đến bên cạnh xe, mở cửa xe ra.
Mộ Thiên Sơ bước tới nhìn vào trong, chỉ thấy một người máy đang ngồi bên trong, đôi mắt quét anh từ trên xuống dưới.
Thời Tiểu Niệm đang định giải thích, người máy bỗng nhiên quỳ gối trượt tới cửa xe, đánh một quyền tới Mộ Thiên Sơ.
Thời gian nó trượt hơi dài, Thời Tiểu Niệm nhanh tay lẹ mắt lôi Mộ Thiên Sơ ra phía sau, không để người máy đánh trúng anh, cô nhíu mày nói: “Mr Cung, anh đang làm gì vậy?”
“Mr Cung?” Mộ Thiên Sơ ngạc nhiên.
Không biết mạch nào của Mr Cung chập rồi, lại công kích Mộ Thiên Sơ, Thời Tiểu Niệm bước lên trước, che trước mặt Mộ Thiên Sơ.
Trong mắt Mr Cung lóe qua quét số liệu, dữ liệu, từ từ thu tay về.
“Tại sao anh đánh người?” Thời Tiểu Niệm không vui hỏi.
“Tay chủ nhân không thể ôm người đàn ông khác ngoài Cung tiên sinh, môi chủ nhân không thể tiếp xúc với người đàn ông hoặc phụ nữ khác ngoài Cung tiên sinh.” Giọng nói điện tử của Mr Cung vang lên bên tai cô.
Thời Tiểu Niệm run lên, cô đã quên Mr Cung có giả thuyết như thế.
Cung Âu đặt tất cả giả thuyết ghen tuông vào cơ thể người máy.
“Tiểu Niệm, chuyện gì thế này?” Mộ Thiên Sơ đứng bên cạnh, một tay chống gậy nghi hoặc nhìn người máy kia.
“Em sẽ giải thích sau.” Thời Tiểu Niệm nói, hơi đau đầu nhìn Mr Cung, nói: “Tôi muốn xóa giả thuyết này của anh.”
Mr Cung cứng đờ lắc đầu một cái: “Không được, muốn sửa giả thuyết cần chế tạo lại từ đầu.”
Còn muốn chế tạo lại từ đầu.
Thời Tiểu Niệm xoay đầu, cắn cắn môi.