Cung Âu đứng sau lưng cô, kéo tóc cô về một bên, hai mắt nhìn chằm chằm vai trắng nõn, không nhịn được cúi đầu tới gần, dùng sức hô hấp, ngửi mùi thơm trên người cô.
Môi mỏng của hắn cách da cô không tới một centimet, cách một khoảng nhỏ mà không hôn bờ vai cô.
Muốn hôn không hôn.
Chỉ còn ám muội.
Thời Tiểu Niệm cảm giác được hô hấp của hắn đang thổi qua vai cô, cái cổ, lưng, nhưng không hôn, chỉ như dòng điện xẹt qua da cô, tê tê.
Từ sau khi hắn mang cô về từ bãi xe, Cung Âu không chạm qua cô, nếu như hắn thật sự muốn, cô sẽ không chống cự, cô bây giờ chỉ có thân thể để báo đáp hắn.
Cung Âu chậm rãi lướt qua thân thể cô, hô hấp dần tới lỗ tai cô.
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, đợi một khắc đó đến.
Cung Âu khẽ nguyền rủa một tiếng, lập tức chạy vào phòng tắm, ngay sau đó truyền đến tiếng nước cực lớn.
Thời Tiểu Niệm hơi ngạc nhiên nhìn cửa phòng tắm, hắn còn chưa chạm cô, thật sự nhẫn nại sao? Nhưng đây là lúc hắn có tinh lực.
Cô cúi đầu, từ trước cây đàn đứng lên, đi tới trước giường, vén chăn nằm xuống.
Không biết tại sao, giường này làm cho cô cảm thấy an ổn.
Nằm trên đây, lòng của cô sẽ bình tĩnh.
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, trái tim lắng đọng chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên chăn bị xốc lên, cô hoang mang mở mắt ra, chỉ thấy Cung Âu ngồi trên giường, trùm cái khăn tắm, tóc ngắn rất ướt, một mặt tức giận trừng mắt cô.
“Trêu tôi đến mức phải đi tắm nước lạnh, em còn ngủ.” Cung Âu bất mãn nhìn cô.
Vậy hắn đi tắm rửa, cô cũng sẽ không tiếp tục?
Thời Tiểu Niệm nằm đó kinh ngạc nhìn hắn.
“Ngồi dậy, không cho phép ngủ, tôi bây giờ không ngủ được, em cũng không được ngủ.” Hắn hiện tại cả người nóng nực, sao ngủ được.
Thời Tiểu Niệm bị hắn kiên quyết kéo dậy.
Hai người mặt đối mặt ngồi trên giường, mắt trừng mắt.
Đây là muốn làm gì?
Thời Tiểu Niệm ngồi đó không nói lời nào, lẳng lặng nhìn hắn, Cung Âu nhìn chằm chằm cô, nhìn chằm chằm cô, nhìn chằm chằm cô.
“Không được, lại phải đi tắm.”
Nói xong, Cung Âu lấy một tư thế đẹp trai nhảy xuống giường, lần thứ hai vọt vào phòng tắm.
Hắn làm sao vậy ta?
Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường, yên lặng nhìn phòng tắm, sau đó nằm xuống, đắp chăn chuẩn bị ngủ.
Không tới năm phút, chăn lại bị xốc lên.
Cô mở mắt ra.
Lần này, hai chân thon dài của Cung Âu quỳ gối hai bên thân thể cô, hai tay đặt bên cạnh đầu cô, cúi đầu trừng mắt cô: “Thời Tiểu Niệm, tôi vẫn không ngủ được.”
Mỗi ngày đều phải chung giường chung gối với cô mà không hề làm gì như thế, trời vừa tối là hắn điên rồi.
“Em cũng đừng ngủ, tôi với xem đi xem kịch con rối.”
Hắn xác định là hắn với cô.
“Nhanh lên một chút, không cho phép ngủ, tôi dẫn em đi xem kịch con rối.” Cung Âu nói xong liền kéo cô từ trên giường: “Biết kịch con rối là gì không? Chính là giống em bây giờ, đầu gỗ diễn tuồng trên sâu khấu.”
Thời Tiểu Niệm trầm mặc nhìn hắn, bị hắn mạnh mẽ lôi kéo đi thay quần áo.
Cung Âu lấy bộ đồ chuẩn bị thay cho cô, tay thon dài vừa đụng tới mép váy ngủ lại như bị điện giật thu tay về, sau đó lẫn nữa vọt vào phòng tắm.
Thời Tiểu Niệm yên lặng tự mình thay quần áo.
Vào giữa đêm, vì Cung Âu nhất thời nảy sinh ý nghĩ mà trên dưới tòa nhà bị náo loạn một trận.
Phong Đức và một số vệ sĩ đều ngáp dài tập hợp trong đại sảnh.
Thời Tiểu Niệm được Cung Âu ôm đi tới.
“Thiếu gia, tôi đã báo rạp hát, để cho bọn họ tạm thời diễn một lúc.”
Phong Đức cúi thấp đầu, nói: “Xe đã chuẩn bị tốt.”
Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm, mắt lạnh nhìn một đám vệ sĩ, lạnh lùng nói: “Các người không cần đi, tôi với Thời Tiểu Niệm đi.”