Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 337: Chương 337: Chương 187: Đại náo sân khấu Thời Địch 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hai nhân viên không nhìn cô, đi lướt qua, ngoài miệng trò chuyện.

“Lão tổng thật sự yêu tiền, biết rõ hôm nay an bài Thời Địch ở đây làm phỏng vấn tuyên truyền còn bao hết ra ngoài.”

“Có là gì, ngược lại phía đông xem kịch rối, phía tây tiếp tục phỏng vấn, cũng sẽ không đụng tới.”

“Có điều nói đi nói lại, Thời Địch cũng thật đáng thương, biến thành như vậy còn đi hoạt động.”

“Tôi chỉ cảm thấy cô ấy rất tốt nha, cô xem vốn là vụ án bỏ thuốc hại người hủy diệt sạch hình tượng của cô ấy, kết quả lại lấy người bị hại lần nữa hóa trang lên sân khấu, nghe nói lão tổng lúc này xin cô ấy không ít tiền đâu, cảm thấy cô ấy vì họa mà có phúc đấy.”

“Được rồi, được rồi, đem quần áo tới nhanh một chút, Thời Địch còn muốn thay.”

Trong hành lang, Thời Tiểu Niệm đứng đó không nhúc nhích, sắc mặt trắng bệt.

Thời Địch.

Em gái của cô – Thời Địch.

Cô bị em gái Thời Địch hại.

Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên thay đổi phương hướng, đi theo sau hai nhân viên.

Phía tây rạp hát lớn.

Thời Tiểu Niệm đi theo nhân viên tới sảnh phim, bên dưới sân khấu, một đám nhân viên đang quay hình, chụp hình, đánh máy, chụp x quang, đầy đủ mọi thứ.

Trên sàn nhảy, Thời Địch ăn mặc dạ phục hoa lệ, tinh thần sáng lạng tạo hình, người bên cạnh quay chụp.

Bên dưới tia sáng rất mờ, trên sàn nhảy tia sáng rất sáng, Thời Địch thêm chói mắt.

Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh nhân viên hậu đài, chọn một chỗ ngồi xuống, đôi mắt trống rỗng nhìn Thời Địch trên sàn nhảy.

“Thời Địch, bắt đầu phỏng vấn.”

Có người giương giọng nói.

Trên sàn nhảy to lớn, nhân viên mang lên vài ghế sô pha Châu Âu.

Thời Địch ngồi xuống, hai chân mảnh khảnh khép lại nghiêng về một bên, tư thế ngồi vô cùng thục nữ, khoác một cái áo bên ngoài, tinh xảo mĩ lệ, ngũ quan đẹp đẽ, mái tóc dài thành tóc quăn phức tạp.

Cô ta ngồi chỗ đó, chính là nữ thần.

Thời Tiểu Niệm ngồi bên dưới, đôi mắt sâu kín nhìn em gái trên sân khấu.

Thời Địch ngồi phía trên, cảm giác được có ánh mắt, không khỏi nhìn xuống dưới, ánh đèn đều chiếu vào trên người cô, bên dưới quá tối, chỉ nhìn thấy những đầu người.

Thời Địch thu hồi ánh mắt, dùng giọng nói em bé vui tươi nói với phóng viên: “Có thể vào vấn đề rồi, tôi hôm nay đến đây để tuyên truyền cho rạp hát, cho nên không được hỏi tôi việc riêng nha.”

Thanh âm của cô ta rất ngọt, thấm ruột thấm gan.

Nhân viên cũng không khỏi cười lên, hoàn cảnh bầu không khí rất dễ chịu.

Thời Tiểu Niệm lẳng lặng nhìn tình cảnh này, tất cả mọi người đều yêu thích Thời Địch, đều nghe Thời Địch.

Phỏng vấn được một nửa, có phóng viên còn chưa tránh được mà hỏi đến việc riêng: “Thời Địch, xin hỏi trạng thái cô bây giờ có khỏe không?”

“Tôi rất tốt, tôi rất xin lỗi, làm xấu hình mẫu công chúng cho mọi người, cảm ơn mọi người và cảnh sát đều cho tôi chối cải có cơ hội làm người mới.” Thời Địch một mặt chân thành quay về ống kính nói: “Tôi bây giờ còn đang bảo lãnh, tôi sẽ dùng chính hành động của mình đi làm ít việc thiện, hy vọng có thể bù đắp lỗi lầm của tôi.”

Gương mặt đặc biệt chân thành.

Thời Tiểu Niệm lẳng lặng nhìn gương mặt đó, nếu cô không phải người trong cuộc, cô sẽ tin khuôn mặt đẹp đẽ này.

“Thời Địch, thật ra cô cũng không cần tự trách, không phải luật sư nói cô có thể tính là phản ứng tự vệ sao? Cha mẹ cô có khỏe không?” Phóng viên hỏi.

“Cha mẹ tôi?”

Nói đến cha mẹ, trong mắt Thời Địch xẹt qua tia âm u, sau đó cứng rắn nở nụ cười, nói: “Họ trong một đêm tóc bạc rất nhiều, họ khó chịu nhất là chị em chúng tôi trở thành như vậy, mẹ tôi bây giờ cũng không ra cửa, mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt.”

“Vậy chị cô có trở về thăm cha mẹ không?”

“Không có.” Thời Địch lắc đầu: “Thật ra cha mẹ tôi rất yêu thương chị, vẩn hy vọng chị có thể quay đầu, nhưng chị ấy không có.”

“Vậy cô và Mộ Thiên Sơ còn có khả năng không?”

Nghe được ba chữ Mộ Thiên Sơ, trong mắt Thời Địch thêm một tia bừng tỉnh, sau đó dùng tay che miệng, trong mắt ngấn lệ, nghẹn ngào nói: “Tôi không biết, tôi từ mười mấy tuổi đã yêu anh ấy, anh ấy là mối tình đầu của tôi. Tôi từng nghĩ chúng tôi sẽ như vậy cả đời, không nghĩ tới sẽ ngắn như thế.”

“Cô bây giờ không còn liên hệ với chị cô à?” Phóng viên tiếp tục vấn đề.

Thời Tiểu Niệm ngồi bên dưới, ánh mắt sâu kín nhìn em gái trên sân khấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.