Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Chờ Thời tiểu thư thích ứn chút đi, trị liệu thôi miên lần này của chúng ta xem như đã thành công rồi, nếu như Thời tiểu thư vẫn không muốn nói, chúng ta sẽ tiến hành khai thông trong lòng, nhất định có thể làm cho Thời tiểu thư mở miệng. “. Bác sĩ tâm lí đáp.
“Trị liệu một lần lại một lần nữa. “. Cung Âu nhìn họ, sắc mặt âm trầm, nói: “Tôi cho mấy người một tuần nữa, nếu như cô ấy không nói chuyện, tôi sẽ đem các người diệt sạch.”
“...”
Tất cả bác sĩ tâm lý cúi đầu.
Bỗng nhiên Thời Tiểu Niệm đứng lên từ ghế xoa bóp, đi ra ngoài.
Cung Âu lập tức đem tờ giấy trong tay ném đi, đuổi theo cô, một phát nắm được tay cô, hỏi:
“Em đi đâu?”
Hắn nhìn cô chăm chú,giống như cô sẽ đột nhiên biến mất không thấy đâu.
“...”
Thời Tiểu Niệm trầm mặc nhìn hắn, không nói gì.
Cung Âu trừng mắt nhìn cô, bỗng nhiên quát:
“Mấy người qua đây cho tôi, đây không phải là trị không hết mà là không chữa khỏi. “
Nhất định là cô đã bị tổn thương lần hai.
Dựa vào...
Hắn biết hắn không phải là người mà trong lòng cô tin tưởng nhất.
“...”
Thời Tiểu Niệm nghe lời hắn nói liền muốn cười, cô lập tức thu liễm vẻ mặt, tránh tay hắn ra tiếp tục đi về phía trước.
Cung Âu bước theo sát cô.
Thời Tiểu Niệm trở về phòng ngủ, sau đó đi vào buồng tắm.
Thấy nơi cô đi vào là phòng tắm, lông mày nhíu chặt của Cung Âu mới buông ra.
Trong phòng tắm, Thời Tiểu Niệm cởi váy đầy hôi ra, bước chân vào bồn tắm, chậm rãi nằm xuống.
Cô đưa tay ấn về phía trong lòng mình.
Hóa ra trị liệu thôi miên tâm lí lại có tác dụng thần kỳ như vậy, hiện tại lòng của cô rất bình tĩnh, nhớ lại sự kiện ở thương trường kia cô cũng không còn cảm thấy kinh hoàng, tuyệt vọng như trước nữa.
Chỉ là khi nói đến bố mẹ nuôi, cô vẫn rất thất vọng và thống khổ.
Có chút hận thù, nhưng cũng còn chút tình cảm còn sót lại.
“Cung Âu.”
Cô chậm rãi mở môi ra gọi tên người này.
Nhẹ nhàng, chậm rãi.
Cô chưa bao giờ biết là gọi tên Cung Âu lại làm cô có cảm giác an tâm như vậy.
Thời Tiểu Niệm nằm trong phòng tắm, lui người về sau, khóe môi kéo ra một nụ cười. “Cung Âu, cảm ơn anh.”
Nếu không có Cung Âu, e sợ là cô mãi mãi là một người thực vật.
Cô là kẻ yếu, cô không mạnh, nhưng không sao, có hắn là được rồi.
Tắm rửa xong, Thời Tiểu Niệm mặc một cái váy ngủ, lau khô đầu, nhìn chính mình trong gương, chậm rãi giở nụ cười.
Rốt cuộc cô cũng cười lại.
Rốt cuộc cô cũng đã vượt qua chướng ngại tâm lí.
Thật tốt.
Cô nghĩ, cuộc đời cô vì Cung Âu mà bắt đầu lại từ đầu.
Đi ra khỏi phòng tắm, không gặp Cung Âu trong phòng ngủ, Thời Tiểu Niệm đi ra cửa, chỉ thấy Phong Đức đứng ở cửa.
Thấy cô đi ra, Phong Đức lập tức cúi đầu, chào:
“Thời tiểu thư. “
Thời Tiểu Niệm đi ra ngoài, nhìn quanh không thấy Cung Ây đâu cả.
Phong Đức biết cô đang tìm cái gì, lập tức nói: “Thiếu gia đi nói chuyện cùng bác sĩ tâm lí, lát nữa sẽ trở lại.”
Nói chuyện.
Phải nói là mắng người ta mới đúng.
Rõ ràng Cung Âu nhận định lần trị liệu này thất bại, đáng thương cho các vị bác sĩ kia.
Thời Tiểu Niệm đi ra ngoài nhìn một chút, xác định Cung Âu chưa trở lại, liền kéo Phong Đức đi vào phòng ngủ, thuận lợi đóng trái cửa lại.
Phong Đức kinh ngạc nhìn cô: “Thời tiểu thư? “
“Phong quản gia, tôi xin nhờ ông một chút. “
Thời Tiểu Niệm ôn nhu mở miệng nói.
Vẻ mặt Phong Đức khiếp sợ nhìn về phía cô, người luôn luôn giữ bình tĩnh cũng phải lui về phía sau một bước.
“Thời tiểu thư, cô có thể nói chuyện được rồi sao?”
Trời ạ.
Rốt cuộc cũng có thể nói chuyện rồi.
“Ừ.“. Thời Tiểu Niệm dùng sức gật đầu, cười nhạt, nói:
“Trước đây tôi cũng muốn nói chuyện nhưng luôn luôn cảm thấy môi rất nặng, cuống họng tắc nghẹn, không nói ra được, ngày hôm nay lại nói rất dễ.”
“Tâm lí trị liệu rất có lợi.“. Phong Đức vui mừng nhìn cô, một đôi mắt đầy nếp nhăn lộ ra một chút nước.
“Thời tiểu thư có thể nói là tốt rồi, tôi vốn còn muốn nói cô còn trẻ vậy mà đã bị hủy hoại vì dư luận. “
Thật là không xứng đáng.
Phong Đức nghẹn ngào nói
“Phong quản gia. “
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên nhìn ông, không nghĩ đến ông sẽ vì việc này mà rơi lệ.