Cô không biết mình đã làm sai việc gì, cô sai là việc không nên để cho mẹ nuôi và Thời Địch bị lực lượng cảnh sát điều tra, chỉ để cho hai người đó bỏ thuốc cô, cô không nên như vậy sao.
Cô sai ở việc không nên nhận lại Mộ Thiên Sơ, có thể ngay từ lúc bắt đầu, cô mới là người chăm sóc cho Mộ Thiên Sơ, mấy người kia cũng không chăm sóc anh, nhưng tại sai cô sẽ bị cho là người thứ ba.
Tại so tất cả mọi người đều tỏ ra chính nghĩa để chỉ trích cô.
Cô thật sự sai rồi sao?
Cô sai ở đâu?
Tại sao không có ai cẩn thận nghe cô nói một câu, tại sao không một ai chịu nghe cô giải thích, tại sao chỉ vừa nghe lời nói của bọn họ xong, lại liền định tội cô?
“Ầm.”
Có người ném sữa bò lên người cô, sữa bò lạnh lẽo chảy dọc xuống theo tóc của cô.
Không muốn.
Cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy những người đó như dã thú hướng đến gần cô, ánh mắt mỗi người đều tàn nhẫn, bên tai cô đầu là tiếng nhục mạ chửi bới của họ.
Không muốn.
Không muốn nghe.
Cô dùng sức dùng tay che lỗ tai lại, thống khổ lùi về phía sau, nhưng kẻ phía sau cũng có người, cô chỉ có thể ôm đầu chậm rãi ngồi xuống.
Khó chịu.
Thống khổ
Bất lực.
Tuyệt vọng.
Tại sao không ai chịu tin tưởng cô.
Cứu cô, ai có thể cứu cô?
Dần dần, giống như có một tiếng nói mơ hồ nói cho cô biết tất cả mọi người đã dừng lại, tất cả mọi người đã không còn công kích cô, có người tới cứu cô.
Cứu cô.
Thật sự còn có người cứu cô sao?
Cô ngồi xổm ở đó, chăm chú co lại thành một đống, rất lâu sau coi mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, chỉ thấy mọi người tách ra thành một con đường, có một bóng người cao lớn chậm rãi đi về phía cô.
Cô muốn nhìn thấy bộ dáng người đó nhưng lại không thấy được.
Tia sáng rất mạnh, cả khuôn mặt hắn đều được ánh sáng chiếu lên, ngũ quan mơ hồ.
Người này từng bước từng bước đi về phía coi, hai chân thẳng tắp làm cho coi cảm giác quen mắt.
“Cung Âu, Cung Âu.”
Cô lầm bầm gọi tên hắn.
Đột nhiên người đàn ông kia bước ra từ trong ánh sáng, một gương mặt anh tuấn xuất hiện, khuôn mặt cao cao tại thượng, tự cho mình là siêu phàm, đôi mắt thật sâu, đi thẳng đến trước mặt cô, đưa tay về phía cô nói:
“Thời Tiểu Niệm. “
Là tiếng nói của hắn.
Là thanh âm của Cung Âu.
Hắn tới cứu cô.
“Cung Âu.”
Cô ngồi chổm hổm dưới đất, gương mặt ngơ ngác nhìn hắn, có rất nhiều nước mắt oan ức chảy ra , nước mắt rơi xuống, cô khóc nói:
“Không ai tin tôi, không ai giúp tôi.”
Tất cả đều xem coi là kẻ địch.
Cô không biết phải làm gì, coi không biết tại sao mẹ nuôi lại nói dối trước mặt phóng viên, cô không biết mình đã làm sai việc gì mà phải nhận báo ứng này, cô thật sự không biết.
“Tôi tin em.”
Âm thanh của Cung Âu như chặt sắt vang lên bên tai cô, hắn hạ tầm mắt nhìn cô, ngữ khí bá đạo đến cực điểm nói:
“Thời Tiểu Niệm, em nghe rõ cho tôi, tôi sẽ giúp em đòi lại những gì họ nợ em, những ai thương tổn em một chút, tôi sẽ làm cho cả nhà họ chôn cùng.”
Liều lĩnh như vậy.
Hắn ngông cuồng như vậy nhưng lại làm cho cô cảm thấy an lòng.
Có một tiếng nói nói cho cô biết, chỉ cần có Cung Âu, cô sẽ được bình an, cô có thể an toàn, ai cũng không thể làm tổn thương cô
“Đi thôi, Thời Tiểu Niệm, tôi đưa em về nhà.”
Thanh âm của Cung Âu rất gần, gần gũi như đang nói chuyện bên tai cô.
Ở trong con mắt ngạc nhiên của mọi người, Cung Âu đưa tay bế cô, cô nhìn về xung quanh, người xung quanh cũng không dám nói nữa, khuôn mặt tất cả mọi người đều trở nên vặn vẹo, giống như đang làm khổ mình.
Cung Âu có năng lực như vậy, sự xuất hiện của hắn làm cho mọi người tự động thuần phục, không giống như cô, cô chỉ là một kẻ yếu, cô chỉ có thể nhìn người khác chỉ trích, cô không phản kháng được.
Cô lại yếu, nhưng đi bên cạnh hắn thì không còn yếu nữa.
Một thanh âm mê hoặc nói cô về nhà, về nhà.
Như một giấc mơ dài, Thời Tiểu Niệm chậm rãi mở mắt ra liền nhìn thấy thầy thôi miên đang mỉm cười, cùng với trước lúc cô ngủ thiếp đi y như đúc
Thời Tiểu Niệm có chút hồ đồ nhìn thầy.
“Thời tiểu thư, cô cảm giác như thế nào?”
Một bác sĩ tâm lí hỏi cô.
“...”
Thời Tiểu Niệm quay đầu, theo bản năng tìm kiếm hình dáng Cung Âu, chỉ thấy Cung Âu đang đứng bên trái cô.
Vừa thấy hắn, cô chợt cảm giác an lòng.
Ánh mắt của Cung Âu nhìn cô chằm chằm, lộ ra vẻ căng thẳng, cô nhìn về phía tay hắn. Chỉ thấy trên tay hắn cầm một tờ giấy trắng, trên giấy viết một câu nói.
[Đi, Thời Tiểu Niệm, tôi đưa em về nhà!]