Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“...”
Cung Âu lạnh mặt gật đầu.
Thầy thôi miên mở một đoạn nhạc Piano, sau đó hạ tầm mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, mỉm cười nói:
“Thời tiểu thư, bây giờ chúng ta bắt đầu, cô thả lỏng người một chút, nhắm mắt lại, coi như là một giấc mơ.”
“...”
Thời Tiểu Niệm nghe lời nhắm mắt lại, nằm trên ghế mát xa.
Chiếc ghế này không giống với những chiếc ghế mát xa bình thường, nó rất êm, rất êm, làm cho người ta cảm giác buồn ngủ, thân thể của cô dần ngủ đi dưới sự chỉ thị của Thầy thôi miên ngày càng an tĩnh lại.
Không quá nhiều khó khăn, dần dần sâu trong tiềm thức Thời Tiểu Niệm liền tiến vào trạng thái bị thôi miên.
Tất cả đều rất chân thực.
Cô đi đến đại sảnh kia, hoàn cảnh chân thực mà lại xa lạ.
Cô nhìn xung quanh có rất nhiều rất nhiều người , ánh mắt của họ đều nhìn cô, nhìn cô chằm chằm, có sự chỉ trích, có sự xem thường.
Giống như cô đã phạm phải tội ác gì đó rất lớn.&Bỗng nhiên cô muốn rời đi, nhưng có một âm thanh nào đó cứ dẫn dắt cô đi tới phía trước, cô đi tới quầy bán mũ, có một người phụ nữ trung niên đang đứng ở quầy bán, đó là nhân viên bán hàng.
Cô rất sợ, muốn quay lại, nhưng cả người lại cứ tiến về phía trước.
Lúc này, dì bán hàng kéo tay cô, liên tục chỉ trích, mắng chửi cô: “Người nhà Thời gia nuôi dưỡng cô như vậy cô đã không báo đáp người ta thì thôi đi, cô lại đi hại người ta, sao lại còn cướp chồng của em gái mình như vậy”
Không.
Cô không có như vậy.
Cô dùng sức giẫy giụa, dì nhân viên mậu dịch đưa điện thoại trước mặt cô, sau đó cô nhìn thấy cha mẹ nuôi đang mở một cuộc họp báo. Cô lập tức nhìn thấy toàn cảnh của buổi họp báo đó.
Tại đó có rất nhiều phóng viên, Thời Địch đang khóc, cha nuôi đang chửi bới, người mẹ nuôi luôn luôn yêu thương cô đang khóc lóc kể lể rằng cô không tốt, từ nhỏ đến lớn luôn đố kỵ em gái mình từng chút từng chút.
“Từ nhỏ Tiểu Niệm đã luôn đố kỵ với Tiểu Địch, Tiểu Địch có cái gì nó đều có cái đó, nó có cái gì thì Tiểu Địch chưa chắc đã có, chúng tôi luôn cảm thấy là nó được nhận nuôi cho nên trong lòng nó chắc sẽ có điều suy nghĩ lệnh lạc, vì vậy chúng tôi chưa bao giờ trách nó, nhưng lại không nghĩ đến lại làm cho lòng ghen tị của đứa nhỏ trở nên lớn như vậy.”
“Ngày hôm nay tôi không sợ chuyện xấu trong nhà bị lộ ra, đã bắt gian, lúc đó Tiểu Niệm và Mọi Thiên Sơ đang trên giường với nhau, cũng lúc đó Tiểu Địch còn đang mang thai, liền bị kích thích đến mức đánh mất đứa nhỏ.”
“...”
Không có.
Cô không có.
Tại sao bọn họ lại nói như vậy, bọn họ không phải là ba mẹ của cô sao.
Đó là ba mẹ đã nuôi dưỡng cô nhiều năm.
Coi như giữa họ không cùng huyết thống, nhưng mà vì sao họ lại vì con gái ruột mà hắt nước bẩn lên người cô như vậy chứ.
Cô không phải là con gái của bọn họ sao?
Tại sao bọn họ có thể như vậy chứ.
Cô nhìn hiện trường của buổi họp báo, nhìn thấy cha nuôi, mẹ nuôi, nhìn thấy từng lời nói của họ đều đưa cô xuống vực sâu.
Trong phòng trị liệu.
Thầy thôi miên đang nói với Thời Tiểu Niệm : “Bọn họ đang nói cái gì, bọn họ đang chửi bới cô, bọn họ chỉ cần con gái ruột của họ.”
“...”
Thời Tiểu Niệm nằm trên ghế mát xa, hai tay bị trói đang giãy giụa, liều mạng mà giãy giụa, gương mặt dần trở nên trắng bệch, trên trán nhỏ từng giọt mồ hôi, đôi môi tun rẩy.
Tâm trạng cô rất kích động.
Cung Âu ngồi trên ghế sa lông bên cạnh, đôi mắt đen thẳng tắp nhìn chằm chằm Thời Tiểu Niệm, trong mắt đầy rẫy tia máu.
Nhìn dáng vẻ giãy giụa của cô, hắn hận không thể xông lên đánh thầy thôi miên.
Thế nhưng không được, một khi bị cắt ngang, đối với Thời Tiểu Niệm là một thương tổn rất lớn.
Môi Thời Tiểu Niệm run rẩy, mí mắt run rẩy, con ngươi động đậy, mồ hôi trên trán ngày càng nhiều.
Thân thể Cung Âu không tự chủ được nghiêng người về phía trước, mười ngón tay đan xen chống trên chân, ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, tiết lộ giờ phút này hắn cũng rất căng thẳng.
Cô lại phải ở đó trải qua sự thống khổ một lần nữa.
Thời Tiểu Niệm bị dẫn dắt tới nghe tin tức của buổi họp báo, trái tim cô như bị bỏ vào máy xay, đau đến không còn cảm giác.
Bỗng nhiên hình ảnh thay đổi, cô lại đến thương trường to lớn.
Ánh sáng trên thương trường rất sáng, rất nhiều khí cầu màu sắc sặc sỡ tung bay, rất đẹp.
Nhưng càng ngày càng có nhiều người đến gần cô, từng người từng người vây đến, đem cô nhốt vào giữa, không cho cô ra ngoài.
Cô muốn đi.
Bọn họ từng người từng người lại mắng chửi cô, chỉ trích cô.
Ngón tay của bọn họ như muốn đâm xuyên cô vậy.
Cô đã làm gì sai?