“Tôi đã cho các người cơ hội rời đi nhưng các người không đi! Cung Âu tôi không rộng lượng đến mức cho các người cơ hội lần nữa!” giọng điệu của Cung Âu cực kỳ chuyên chế.
“…”
Thời Tiểu Niệm vẫn im lặng.
“Em nói tôi chuyên chế cũng được, ích kỷ cũng được, tóm lại, tôi sẽ không chế tạo cơ hội cho các người!” Cung Âu nói xong liền quay mặt đi, hắn không muốn nhìn biểu tình thất vọng và bi thương của cô.
Trong đêm tối, sắc mặt của Cung Âu cực kì thâm trầm.
Bỗng dưng có một ngón tay chọc chọc cánh tay hắn.
Cung Âu nhìn sang, chỉ thấy Thời Tiểu Niệm không hề thất vọng nhưng lại kiên định nhìn hắn, ngón tay chỉ chỉ vào hắn.
“Em có ý gì?”
Cung Âu hỏi, nhưng trái tim lại đập loạn lên.
“…”
Thời Tiểu Niệm cứ chỉ chỉ hắn mà không nói gì.
Cung Âu nhìn cô, hỏi lại cô với vẻ khó tin, “Em muốn chọn tôi sao?”
“…”
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
“Em bị điện sao?” Cung Âu bật thốt lên, “Trị liệu không tốt em sẽ bị tổn thương gấp bội, nếu đã làm không tốt thì cả đời này của em như vậy vẫn hơn.”
Cô bị ngốc sao?
Vì trị liệu mà chọn hắn.
“…”
Thời Tiểu Niệm nhíu mày, Cung Âu luôn cho mình là người siêu phàm sao chuyện này lại không tin tưởng mình chút nào vậy chứ.
Cô dám nhưng hắn lại không dám.
Tuy nhiên cô cũng không biết từ sâu trong lòng cô vẫn luôn có một chút tín nhiệm và ỷ lại Cung Âu, nhưng cô muốn thử.
Bởi vì hắn đối với cô rất tốt.
Cô không muốn mãi mãi làm một con rối gỗ làm cho hắn nhìn càng thêm bận lòng.
“Không được!”
Cung Âu cự tuyệt.
“…” Thời Tiểu Niệm nghe thấy khẩu khí chắc chắn của hắn, bàn tay rũ xuống, yên tĩnh ngồi đó.
Hắn không cho cô tiếp nhận trị liệu thì cô không thể làm.
Hai người ngồi trên xe thể thao, đèn xe chiếu sáng con đường phía trước nhưng không ai mở miệng nói chuyện,
Đột nhiên Cung Âu trừng mắt nhìn cô, “Em cảm thấy tôi có thể giúp em trị liệu tốt sao?”
“…”
Thời Tiểu Niệm không có biểu cảm gì mà chỉ gật đầu.
“Được! Tôi giúp em! Thất bại thì đừng trách tôi!” Cung Âu nhìn cô đáp.
Hắn biết cô đã cắm rễ thật sâu trong lòng hắn hơn bất cứ ai.
“…”
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
“…”
Cung Âu nhìn cô nhưng gương mặt anh tuấn vẫn còn chút do dự.
Trước kia Thời Tiểu Niệm chưa bao giờ thấy hắn do dư, hắn muốn làm cái gì, muốn cái gì chưa bao giờ do dự, mà lúc này vì chướng ngại trong lòng cô mà hắn do dự, không tự tin.
…..
Trước khi tiếp nhận trị liệu tâm lý bằng thôi miên, bá sĩ tâm lý và chuyên gia thôi miên cho cô phương pháp chuyên môn, thời gian ngủ nghỉ.
Những thứ này nghe nói đều có thể giúp cô dễ dàng tiếp nhận thôi miên.
Thời Tiểu Niệm không biết gì, dù sao cô cũng chỉ biết như vậy nhưng nhìn Cung Âu lại luống cuống không chịu được.
Hai ngày qua pháo đài Đế quốc hư hỏng không ít đồ dùng trong nhà.
Ngay cả buổi tối Cung Âu cũng không ngủ yên, mỗi lần cô tỉnh lại lúc nửa đêm đều có thể hù chết hắn, những lần như vậy Cung Âu đều ở trên giường nhìn cô cả đêm.
Cô nghĩ có lẽ cô không cần tiếp nhận trị liệu, chỉ cần nhìn hắn bị dọa sợ vài lẫn, như vậy vũng nước đọng trong lòng cô cũng sẽ gợn sóng.
Cô cảm giác lần trị liệu này Cung Âu còn áp lực hơn cô.
Cả pháo đài Đế quốc to lớn chìm trong không khí quỷ dị, mỗi người hầu đều cảm thấy run sợ trong lòng, ngay cả Phong Đức cũng phải làm việc cẩn thận gấp bội, động một chút sẽ bị Cung Âu mắng chửi một trận.
Đến ngày trị liệu.
Cả người Cung Âu càng luống cuống hơn, Thời tiểu Niệm đờ đẫn bắt đầu trị liệu.
Trong phòng trị liệu đặt một chiếc ghế dựa mát xa.
Chuyên gia thôi miên và bác sĩ đều đã ở sẵn đó rồi.