Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đó là vết thương hắn vì cô mà bị.
Không quan tâm cô đã trở thành cái dạng gì, tuy lạnh lùng nhưng vẫn quan tâm cô, vì sự dao động của cô mà vui vẻ.
Cung Âu, vì sao hắn cho cô sự kinh ngạc lớn như vậy.
Vì sao lúc cô tuyệt vọng nhất lại kéo cô lên, cô cho rằng cuộc sống của mình không còn hy vọng, không còn màu sắc, cô cho rắng cuộc đời của mình cứ thế là xong rồi.
Sống cũng được, chết cũng được, đều không quan trọng nữa.
Nhưng hắn lại lần nữa xông vào trái tim cô, để cho cô biết còn có người để ý cô.
“…”
Thời Tiểu Niệm nhìn vết thương của mình, trong lòng đã có quyết định.
Có lẽ cô nên làm chút gì đó vì hắn.
Không vì cô mà vì hắn là Cung Âu, là người lúc cô tuyệt vọng nhất vẫn luôn làm bạn bên cạnh cô.
“Này, cái đầu của em ổn định một chút đi!” Cung Âu không biết cô đang nghĩ gì, bá đạo ra lệnh cho cô.
“…”
“Cúi đầu, ngoan một chút.”
“…”
Thời Tiểu Niệm thả chiếc khăn tay ra, tự tay mò túi tiền trong ngực hắn.
“Thời Tiểu Niệm, em tiến triển quá nhanh rồi đấy. quay đầu lại đã bắt đầu giở trò lưu manh sao? Không nên, không nên, buông tay ra… Em mau buông tay ra!”
Cung Âu nhíu mày nói, nhưng biểu tình lại rất hưởng thụ, vừ nói vừa nắm chặt tay cô đang để trên ngực hắn.
“…”
Người đàn ông này vô địch rồi.
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhìn hắn, lấy di động trong túi hắn ra.
Cung Âu rung mình, lập tức giật lấy di động, nhìn chằm chằm vào cô, “Không nên xem di động.”
Hắn đã gõ hết tin tức, phóng viên sẽ không đưa tin liên quan nữa nhưng chuyện này huyên náo quá lớn, mọi người đều lén lút trao đổi, lúc này dùng điện thoại lên mạng có thể sẽ có gì đó cô không muốn nhìn.
“…”
Thời Tiểu Niệm không nói gì nhưng vẫn cố cướp lại điện thoại.
“Không cho phép lấy!”
“…” Thời Tiểu Niệm vẫn cướp, nghiêng người qua tay lái, cả người hầu như nằm sấp trên người hắn, đầu gối vô ý ma sát nơi nào đó của hắn.
Ánh mắt Cung Âu nhất thời bị kiềm hãm, bàn tay cũng buông lỏng ra.
Thời Tiểu Niệm thuận lợi giật điện thoại, ngồi trở lại chỗ của mình.
Cung Âu ngồi ở ghế lái, thân thể căng lên, yết hầu cũng căng, đưa tay mở nút áo để cho mình dễ thở một chút.
Lâu sau hắn mới thở lại bình thường, quay đầu chỉ thấy Thời Tiểu Niệm đang gõ chữ trên điện thoại của hắn.
Xong rồi, Thời Tiểu Niệm mới đưa điện thoại cho hắn.
Cung Au nhìn cô một cái, cúi đầu nhìn dòng chữ xuất hiện trên điện thoại.
Cung Âu nhíu mày, nhìn cô, “Em nghe ai nói?”
“…”
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, không nói gì nhưng trong mắt đều là sự kiên định.
Cung Âu không truy hỏi, nhưng đôi mắt đen bóng vẫn nhìn cô, “Có phải hôm nay nhìn thấy em gái em, em cảm thấy bản thân không còn một chút giá trị?”
Hắn cho rằng cô vì Thời Địch mới tiếp nhận trị liệu sao?
Cô không phải, cô vì hắn mà.
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn nhưng không gật đầu cũng không lắc đầu mà chỉ kiên định nhìn hắn.
Nếu trị liệu tâm lý bằng thôi miên mà có tác dụng, cô có thể vượt qua chướng ngại này mà nói, cô sẽ hôn hắn mà nói chuyện với hắn, cho hắn một sự kinh hỉ
Thấy cô không có phản ứng gì, Cung Âu nhìn cô im lặng, “Trị liệu tâm lý bằng thôi miên chưa chắc đã thành công.”
“…”
Cô biết.
“Nhưng cần một người mà em cực kì tín nhiệm để làm một số yếu tố trị liệu.” Cung Âu nhìn cô, “Em có thật sự muốn tiếp nhận trị liệu không?”
Lúc này Thời Tiểu Niệm có phản ứng, cô gật đầu.
Cô quyết định tiếp nhận trị liệu.
Nghe vậy, gương mặt Cung Âu không có biểu tình vui vẻ gì, hắn nhíu mày, nhìn cô, “Vậy người kia em chọn là ai, là Mộ Thiên Sơ sao?”
Hắn nói xong giống như nghiến răng vậy.
Thời Tiểu Niệm vừa định lắc đầu, Cung Âu lại hung ác nói, “Chết tâm đi, anh sẽ không để cho em nhờ Mộ Thiên Sơ, tôi tình nguyện em giống như tượng gỗ ở bên cạnh tôi, tôi cũng không muốn cho em trị liệu để cho các người song túc song phi!”
Nếu cô vượt qua chướng ngại trong lòng, lại nghĩ tới Mộ Thiên Sơ vậy hắn phải làm sao bây giờ?
Hắn đáng phải chịu cô làm tổn thương lần này tới lần khác sao?
“…”
Thời Tiểu Niệm im lặng nhìn hắn.