“Chúng ta đi!” Cung Âu xoay người, đưa tay nắm lấy bàn tay Thời Tiểu Niệm, đi xuống khán đài.
Mấy người ngăn trước bọn họ.
Cung Âu thờ ơ liếc mắt nhìn.
Mấy người đàn ông cao to bị dọa sợ, không tự chủ tách ra một con đường để bọn họ rời đi.
Thời Tiểu Niệm rũ mắt nhìn miệng vết thương đang chảy nhiều máu trên tay Cung Âu, hàng lông mày nhíu lại.
Gương mặt Cung Âu không có biểu cảm gì, nhưng lại nắm chặt tay Thời Tiểu Niệm.
“Cung Âu, anh đội nón xanh rồi mà không biết! Bắt cá hai tay rồi sẽ trở thành thói quen, anh chờ cô ta tìm cho anh một đám anh em cùng nhau lên giường đi!” Thời Địch nhìn ra ngoài, ở sau lưng bọn họ hét những lời châm chọc.
Sân khấu trống vắng, âm thanh của cô ta đặc biệt vang dội.
Sau đó mọi người xung quanh như chết lặng.
Thời Tiểu Niệm không hiểu, vì sao Thời Địch có thể nói dối lại hợp tình hợp lý như vậy, giống như con người cô ta.
Bàn tay của Cung Âu đang nắm tay cô cũng căng lên, Thời tiểu Niệm ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy gương mặt Cung Âu trầm xuống, cả người căng thẳng, đôi mắt lóe lên sự thô bạo.
Một giây sau, Cung Âu nhặt dưới đất một cây gỗ ném về phía Thời Địch.
“A…”
Thời Địch sợ tới mức vội vàng né tránh, nhưng vẫn bị ném trúng, cả người ngồi dưới đất, đai an toàn trên lễ phục rơi xuống, lộ ra một bên trắng nõn đầy đặn.
Thấy sạch rồi.
Thời Địch thét chói tai, nhanh chóng kéo dây an toàn.
“Lau cái miệng sạch sẽ cho tôi!”
Cung Âu kéo Thời Tiểu Niệm rời đi, đôi mắt âm lệ trừng trừng cô ta, đôi mắt giống như muốn giết người.
“…”
Thời Địch bị dọa một câu cũng không dám nói.
Cô ta không nghĩ tới bản thân đã nói lời châm chọc đến mức đó nhưng là một người đàn ông, Cung Âu lại còn che chở cho Thời Tiểu Niệm.
Cung Âu đứng đó, giơ ngón tay chỉ vào cô ta: “Cô chờ đó cho tôi! Bảo Thời gia chờ đó cho tôi! Chuyện của Tiểu Niệm tôi sẽ tính toán hết với các người!”
Âm thanh của hắn vô cùng lãnh khốc, mang theo vô vàn cao cao tại thượng.
“…”
Thời Địch ngơ ngác nhìn hắn.
Cung Âu không nói gì nữa, lôi kéo Thời Tiểu Niệm rời đi, vết thương nơi cánh tay vẫn chảy máu.
Hắn vừa đi vừa lôi điện thoại ra: “Phong Đức, lập tức tới đây! Rạp chiếu phim Ca Lợi, phòng 1, ngoại trừ Thời Địch, những người còn lại tôi muốn bọn chúng không có kết quả tốt. Cụ thể làm thế nào ông tự xem mà làm đi!”
Mấy lời này của hắn ở đây ai cũng nghe được.
Mọi người cả kinh đưa mắt nhìn Cung Âu.
Bỗng nhiên có người mở miệng, “Hắn, hình như hắn là Cung Âu, là Cung Âu của N.E.”
Dứt lời, mọi người đều cảm thấy dưới chân mềm nhũn, có mấy cô gái không đứng nổi liền ngồi sững dưới đất.
Cửa phòng chiếu phim bị đóng lại.
Cung Âu và thời Tiểu Niệm vừa biến mất ngoài cửa, có người phản ứng nhanh chạy tới mở cửa lại phát hiện không thể mở, có người vọt vào hậu trường, cửa sau hậu trường cũng bị đóng.
Bọn họ bị nhốt lại rồi.
Lần này, ngay cả đàn ông cũng sợ tới mức ngồi trệt dưới đất.
Bọn họ đều là những người thuộc tầng lớp bình thường… lại gặp phải Cung Âu, Cung Âu trong truyền thuyết.
……
Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu kéo tay ra khỏi rạp chiếu phim Ca Lợi, cửa lớn nhanh chóng bị đóng lại.
Ông chủ rạp chiếu phu chạy tới nhìn sắc mặt xanh mét của Cung Âu, khom lưng cúi đầu, nịnh nọt, “Cung tiên sinh, ngài yên tâm, trước khi Phong quản gia tới, tôi tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ ra ngoài.”
Cung Âu lạnh lùng liếc ông ta một cái, một câu cũng không thèm nói đã kéo Thời Tiểu Niệm đi.
Cả người Cung Âu đầy tức giận.
Thời Tiểu Niệm nhìn mặt hắn, cô nghĩ có lẽ hắn vẫn để ý tới.
Trong thời gian này tuy trước mặt cô hắn không nói gì, có lẽ nhìn bộ dáng nửa sống nửa chết của cô cũng không nỡ nói, hiện tại bị Thời Địch châm chọc như vậy, là người đàn ông có lẽ không ai chịu đựng được.
Huống chi đó là Cung Âu đa nghi, cố chấp.
Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu kéo đến cạnh chiếc xe thể thao, bị ắn nhấn mạnh vào ghế phụ.
“Ầm…”
Cung Âu đóng cửa xong liền mở cửa xe bên kia ngồi vào rồi nổ máy。
Thời Tiểu Niệm giữ chặt tay hắn.
“Làm gì thế?”
Cung Âu không vui quát cô, giống nói tệ vô cùng.
“…”
Quả nhiên vẫn còn tức giận.
Thời tiểu Niệm rũ mắt, không nói gì, mở túi khăn giấy ra, rút mấy tờ giấy lau vết máu trên tay cho hắn.
Khăn tay lập tức chuyển đỏ.
Màu sắc nhìn mà ghê người.
Thời Tiểu Niệm lại xé túi khác ra, tiếp tục lau máu cho hắn.
Cung Âu ngồi yên, rũ mắt nhìn động tác của cô, gương mặt xanh mét dịu lại, nhưng vẫn tức giận nói: “Làm trò! Thời Tiểu Niệm, tôi nói cho em biết, đừng tưởng rằng lau sạch vết máu cho tôi thì tôi sẽ không mắng nữa!”
“…”
Thời Tiểu Niệm cúi đầu, lại chăm chú lau tay cho hắn, ánh mắt ảm đạm.
Mắng thì cứ mắng đi.
Dù sao cho tới bây giờ hắn cũng chưa bao giờ tin cô và Mộ thiên Sơ là trong sạch, dù sao cả thế giới này đều không tin cô, không ít hơn mình hắn.
So với ai hắn cũng tốt đẹp hơn, ít nhất lúc đầu sóng ngọn gió hắn còn nguyện ý chăm sóc cô.
Cung Âu để mặc kệ cô lau vết máu cho mình, một tay hung hăng gõ đầu cô: “Thời Tiểu Niệm, em nói em chạy loạn làm cái gì? Em có biết suýt chút nữa tôi đã lật tung cả rạp chiếu phim lên không hả? Tôi còn tưởng em đi nhảy lầu rồi!”
“……”
Động tác lau máu của Thời Tiểu Niệm dừng lại, trong lòng như có gì đó hung hăng gõ vào.
Không phải hắn muốn mắng chuyện cô và Mộ Thiên Sơ sao?
“Thời Tiểu Niệm, lần sau em còn dám làm tôi sợ hãi như vậy, tôi tuyệt đổi xe xích em lại như xích chó, em có tin không hả?” Cung Âu tiếp tục mắng, giọng điệu không thể kiềm chế.