Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 348: Chương 348: Chương 192: Trốn khỏi biệt thự 2




Sau khi Thời Tiểu Niệm chấp nhận liệu pháp thôi miên để trị liệu tâm lý nhưng vẫn không nói lời nào, khiến cho Cung Âu hoàn toàn tức giận.

Cô có thể cảm giác được, lòng tự tin của Cung Âu đã giảm xuống số âm rồi.

Suốt cả ngày, hắn dùng chút dịu dàng với kiên nhẫn cuối cùng còn sót lại của mình đối xử với cô, nhưng rất nhanh lại hiện nguyên hình, không ngừng hỏi cô, rốt cuộc hắn kém Mộ Thiên Sơ chỗ nào, không bằng Mộ Thiên Sơ chỗ nào....

Nhiều lần như vậy, thiếu chút nữa là Thời Tiểu Niệm đã thốt ra; Anh đừng làm phiền tôi nữa, tôi nói chuyện được rồi.

Tính cách của Cung Âu đúng là quá cực đoan, lúc hắn tự tin, cả người đều là bộ dạng tự kiêu, cảm thấy toàn bộ thế giới đều phải ngẩng mặt lên nhìn hắn, lúc hắn không tự tin, cả người tự ti giống như rơi xuống vực, hoàn toàn phủ định chính mình.

Buổi tối, Thời Tiểu Niệm tắm xong thì dựa vào đầu giường xem sách. Trên sách viết một câu như vầy --------------

Yếu ớt, tự ti.

Hai từ này không thích hợp để nói Cung Âu. Là cô biến hắn thành như bây giờ sao?

“Phịch.” Giường bị lún xuống. Cung Âu đột nhiên ngồi xuống, kề gương mặt anh tuấn lại trước mặt cô, đôi mắt màu đen sẫm yên lặng nhìn cô: “Có phải Mộ Thiên Sơ ăn ít hơn tôi không?”

“...”

Lại nữa.

Cả ngày hắn đều xoắn xuýt cái chủ đề này, hắn không mệt sao? Với lại, có cô gái nào lại chọn người đàn ông cho mình chỉ vì ăn nhiều hay ít đây?

Thời Tiểu Niệm đặt quyển sách trên tay qua một bên, nằm xuống giả bộ ngủ, cô sợ mình kiềm chế không được sẽ nói thẳng ra, vậy sẽ không có gì ngạc nhiên. Hình như Phong Đức có cách làm cho cô rời khỏi Cung Âu.

Cô đành phải đợi một thời gian, để mặc cho hắn quậy, có thể qua hai ngày, hắn sẽ trở về bộ dáng Cung Âu siêu phàm như trước, cái kiểu tự ti thế này chắc không bao giờ gặp lại được nữa.

Thời Tiểu Niệm âm thầm suy nghĩ. Cô nhắm mắt lại, có thể cảm giác được Cung Âu nằm xuống bên cạnh mình, trên người tỏa ra mùi trầm hương như có như không quanh quẩn bên mũi cô, càng lúc càng gần.

“Tôi ăn nhiều, nhưng tôi kiếm tiền nhiều hơn đàn ông khác, cũng không bắt em phải nuôi tôi! Dựa vào cái gì mà em lại ghét?” Cung Âu vừa tựa bên sườn mặt cô vừa nói, giọng điệu oán hận vô cùng.

“...”

Cô ghét hắn hồi nào, hắn nghĩ nhiều thật, não muốn bay thẳng lên trời. Hơi thở ấm áp của hắn phả lên mặt cô, nhột nhột, còn ngứa nữa.

Thật gần.

Một giây sau cô cảm thấy mũi của hắn, môi của gắn dán lên cô, Thời Tiểu Niệm nhịn không được xoay đầu, quay qua phía bên kia ngủ.

“Thời Tiểu Niệm! Em điên rồi! Em phải biết rằng mình tốt số bao nhiêu, tôi vừa ý em đáng lẽ em phải vỗ hai tay vui mừng mới đúng!” Cung Âu chán nản, gắt gao trừng mắt nhìn bóng lưng cô đang xoay qua chỗ khác.

“...”

Đúng vậy, đúng vậy.

Hai chân cô đều không thể cử động. Thời Tiểu Niệm không biết nói gì với hắn đành nhắm mắt lại, tự thôi miên chính mình. Cung Âu không làm ầm ĩ nữa, Thời Tiểu Niệm thở phào nhẹ nhõm.

Cung Âu nằm trên giường, ánh mắt nhìn bóng dáng của cô đang đưa lưng về phía hắn, khuôn mặt anh tuấn có một chút cô đơn, trong mắt lộ sự tự ti. Không chào đón hắn như vậy sao?

Lúc cô bỏ đi, vì sao không tìm Mộ Thiên Sơ?

Hắn đưa cô trở vê, cô cũng trở lại rồi, nhưng lại không yêu hắn, là sao vậy? Cố ý dằn vặt hắn hả?

Nửa đêm. Thời Tiểu Niệm mở to mắt, dưới ánh sáng mờ ảo, đôi mắt cô lóe lên.

Cô sợ tối nên trong lúc ngủ sẽ giữ lại một bóng đèn nhỏ.

Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, quay đầu nhìn người kia, chỉ thấy Cung Âu đưa lưng về phía cô xoay mặt vào trong tường.

Tấm lưng kia ngang ngược giống như đứa bé đang giận dỗi. Thời Tiểu Niệm cảm thấy buồn cười, trước kia vẫn ôm cô ngủ, kết quả khi điều trị tâm lý, hắn lại tự ti nghiêm trọng, tâm lý không còn cân bằng nữa rồi, lại còn quay lưng lại mà ngủ.

Thời Tiểu Niệm cẩn thận từng chút từng chút leo xuống giường, đôi chân trần xỏ dép lê từ từ đi ra ngoài, nín thở, rời khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng kéo cửa ra. Vừa ra khỏi phòng ngủ, Thời Tiểu Niệm thở ra một hơi.

“Thời tiểu thư.”

Phong Đức đứng bên cạnh cây cột cách đó không xa hô lên.

Thời Tiểu Niệm lập tức đi qua, thấp giọng nói, “Ông có biện pháp để tôi rời khỏi Cung Âu hả?”

Ban ngày, Phong Đức lén nói cho cô biết, bảo cô nửa đêm đi ra, ông ta có biện pháp.

“Thiếu gia chắc chắn sẽ không ra ngoài.” Phong Đức lắc đầu: “Nhưng mà Thời tiểu thư có thể, tôi đã bảo người xử lí mấy tên giám sát rồi, chỉ trong thời gian ngắn thôi, tiểu thư mau chóng rời khỏi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.