Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô sẽ không nhân cơ hội này trốn đi đấy chứ?
“Phong quản gia, tôi là người không biết thức thời, nhưng tôi không phải đặc biệt không thức thời.” Thời Tiểu Niệm ảm đạm cười, chân thành nói: “Tôi biết mình nên hận ai, cảm ơn ai.”
“Thời tiêu thư, cô hiểu là được rồi.”
Phong Đức nhẹ nhàng thở ra, đưa tay giúp cô đóng cửa xe, nhìn cô rời đi.
Thời Tiểu Niệm lái xe ra khỏi pháo đài Đế quốc, có Phong Đức giúp đỡ nên công cuộc ‘chạy trốn’ của cô đặc biệt thoải mái.
Hơn nửa đêm cô nhìn ngòn đèn đường đằng xa chiếu lên mặt, cảm thấy rời khỏi pháo đài Đế quốc giống như ảo giác vậy.
Nửa đêm, nhiều khách sạn đã đóng cửa.
Cô nên đi chỗ nào trước đây?
Thời Tiểu Niệm vừa lái xe vừa suy nghĩ, rẽ xe lên quốc lộ.
Nửa đêm con đường cực kì vắng vẻ, Thời Tiểu Niệm đứng trước một cửa hàng 24h, đang muốn mở cửa lại cảm thấy do dự.
Gương mặt này của cô đã trở thành điểm công kích của tất cả mọi người.
Nên làm gì bây giờ?
Cho dù nửa đêm ít người nhưng cô không muốn lại bị chỉ chỉ trỏ trỏ.
Làm sao cô có thể quên được điểm này, Thời Tiểu Niệm cắn môi, đưa mắt nhìn kính chiếu hậu, sửng sốt lập tức quay đầu xe, nhìn đằng sau xe.
Có một cái hộp lớn đặt ở đó, bên trong có mũ, mắt kính, khẩu trang và mấy thứ đồ để cải trang.
Phong Quản gia thật sự là người cẩn thận.
Thời Tiểu Niệm hiểu ý liền cười, cầm lấy khẩu trang và mắt kính, che hết cả gương mặt không nhìn ra được gì.
Cô đi vào siêu thị, bản năng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, nhưng dọc đường đi vào có mấy nhân viên nhìn cô một cái rồi thôi.
Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng thở ra, đi vào mua một ít đồ vẽ tranh và đồ trang trí.
Cô lái xe suốt đêm lên đỉnh núi đầy tuyết.
Lần đầu tiên ở nơi này là Cung Âu mang cô đến ngắm sao, lần thứ hai là vì hắn muốn tạo niềm vui cho cô.
Mở đèn xe ra, Thời tiểu Niệm một mình đứng dưới gốc cây dưới núi bận rộn chuẩn bị.
Đây là lần đầu tiên cô làm vì Cung Âu, cô không biết làm gì cho Cung Âu.
Hắn không thiếu thứ gì.
Hắn cũng không cần cái gì.
Thứ duy nhất cô có thể nghĩ tới chính là đỉnh núi này, là nơi mà Cung Âu và anh trai bỏ lỡ cơ hội ngắm sao.
Thời Tiểu Niệm quyết đinh vẽ một bức tranh đầy vì sao cho Cung Âu.
Cô tô màu, cũng làm cho cái cây này trở nên lấp lánh hơn.
Gió mùa hè nhưng rất lạnh, mô hôi chảy càng nhiều, mồ hôi trên trán phản chiếu ánh đèn.
Thời gian từ từ trôi qua.
Một mình cô ngồi vẽ, bày ra chỗ để vẽ trang, vẽ lên từng ngôi sao, lại thêm tô điểm thêm một chút, làm cho những vì sao càng trở nên sống động.
Mặt trời đằng đông nhanh chóng hiện lên.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu vẽ tranh, mồ hôi từ trên mặt chảy xuống, mệt muốn chết nhưng cô vẫn tiếp tục kiên trì.
Cô chỉ có nửa ngày.
Muốn hoàn thành bức tranh lớn như vậy dựa vào một người là rất khó khăn.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Nhanh đến 9h sáng, thời gian còn lại của cô không nhiều.
Cả người Thời Tiểu Niệm cơ hồ nằm lên đó, trên miệng cắn cây bút, một tay cầm bút khác vẽ tranh, bỗng dưng cô vẫy bút.
Không còn màu nữa rồi.
Lúc này không còn màu! Đã sắp hoàn thành rồi mà.
Thời Tiểu NIệm lo lắng cầm cây bút trong tay, kết qua không tìm được chiếc bút mới, đáng chết, cô mua quá ít.
9h.
Cô bắt đầu đếm thời gian, 9h vẫn còn kịp.
Hy vọng Phong Đức có thể kéo dài thời gian hơi một chút.
Thời Tiểu NIệm vội vàng chạy về chiếc xe, mở cửa lên, lau mồ hôi, trên tay còn dính đủ loại bột màu, nhanh chóng đảo tay lái chạy xuống núi.
Đã sáng rồi.
Trên đường càng có nhiều người đi lại.
Tuy trong lòng đã vượt qua các chướng ngại nhưng Thời Tiểu Niệm nhìn thấy nhiều người như vậy vẫn cảm thấy hoảng hốt, cô dừng xe bên lề đường, đeo khẩu trang và mắt kính nhanh chóng đi vào một siêu thị lớn.
Cô cần mua thêm một ít đồ và bút vẽ, đi đến quay thu ngân tính tiền.
Thời Tiểu Niệm đeo khẩu trang nên không ai nhận ra cô là người bị mọi người công kích.
Phái trước có hai người đang chờ thanh toán lúc này đang nhỏ giọng nói chuyện phiếm.
“Tại sao lại không có tin tức về chị gái của Thời Địch nữa vậy?”
“Cậu không thấy có người áp xuống tin tức trên mạng rồi sao? Là có người ở đằng sau khống chế.”
“Tin tức lớn như vậy còn có người ép xuống được sao, có phải là tập đoàn Mộ thị không?”
“Tớ nghĩ là không giống, nếu Mộ thị có thể ép xuống thì trước kia đã không thể hot như vậy được.”
“Oa oa, tin tức lan rộng như vậy, thái tử gia tập đoàn Mộ thị lại vào bệnh viện, bệnh tình càng nặng hơn.”
“……”
Thời Tiểu Niệm đừng đằng sau bọn họ, cầm lấy thẻ quẹt, vừa nghe xong cả người cứng đờ, khó tin nhìn bọn họ.
Bị thương nặng?
Mộ Thiên Sơ bị thương nặng sao? Làm sao có thể được, không phải hắn chỉ bị giam lỏng thôi sao, làm sao Mộ lão tiên sinh có thể để cho con trai mình bị thương nặng được.
Chỉ thấy hai người phía trước chụm đầu vào nhau, “Oa, cậu xem ảnh chụp này này, trên tay nhiều máu như vậy không phải là tự sát đấy chứ?”
Tự sát?