Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 352: Chương 352: Chương 194: Thật sự cô chưa bao giờ để ý tới hắn 2




“Đúng thế, chẳng lẽ em muốn ở lại?” Mộ Thiên Sơ vươn tay nắm lấy tay cô, ôn nhu nói, “Tiểu Niệm, anh biết lúc anh bị giam lỏng em gặp rất nhiều khổ sở, anh mang em rời đi, nơi này không cần trở lại nữa.”

Chịu khổ.

Đúng là chịu khổ thật.

Lúc bị cha mẹ nuôi và Thời Địch gây khó dễ, người dân cả nước dùng đạo đức để chỉ trích và nhục mạ cô, cô bị đả kích đến mức trái tim như rơi vào vũng nước.

Nhưng tất cả quá trình đó, cô đã vượt qua được là nhờ Cung Âu.

“Thiên Sơ.”

Thời Tiểu Niệm né tránh bàn tay hắn, sắc mặt ảm đạm, đôi mắt tràn đầy xin lỗi nhìn hắn.

Cô rút tay mình ra khỏi tay hắn.

“…” Mộ Thiên Sơ rũ mắt, nhìn bàn tay trống không của mình.

Cô rút ra kiên quyết như vậy.

“Thiên Sơ, thật sự xin lỗi, em không thể đi cùng anh!” Thời Tiểu niệm áy náy nói.

“Vì sao?” Mộ Thiên Sơ đưa mắt nhìn cô, trong mắt tràn đầy đau thương, “Hiện tại vì sao lại cự tuyệt anh? Em còn lo lắng những thứ trong lòng em sao, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, vì sao em không thể nhìn xem người thật sự quan tâm tới em, vì sao còn muốn làm một người chịu thương tâm một cách vô vị đây.”

Hắn đang chỉ trích Thời Địch và cha mẹ nuôi của cô.

“Em…”

“Có biết ví ao mấy ngày qua anh không thể gặp em mà nghĩ qua bao nhiêu biện pháp, chịu biết bao tổn thương không?” Mộ Thiên Sơ dừng lại, “Anh là một người đàn ông, ngay cả tự sát cũng nghĩ ra được, em có biết anh muốn gặp em nhiều như thế nào không?”

“……”

Thời Tiểu Niệm cúi đầu.

Lời nói của hắn làm cô cảm thấy đau lòng, “Thật xin lỗi, Thiên Sơ, thật sự xin lỗi.”

“Anh không thích nghe lời xin lỗi, anh muốn em đi cùng với anh.” Trong giọng nói của Mộ Thiên Sơ ẩn chứa sự tức giận.

“…”

Thời Tiểu Niệm im lặng, nhưng ý tứ cự tuyệt cực kì rõ ràng.

Mộ Thiên Sơ quay người nhìn cô, “Anh biết, sáu năm mất trí nhớ anh đối với em không tốt, anh đã từng tổn thương em, nhưng đó là vì anh mất trí nhớ, sau này anh sẽ không tổn thương em nữa. Chúng ta hãy quên hết những chuyện quá khứ có được không, Tiểu Niệm, chúng ta bắt đầu lần nữa có được không?”

Giọng nói của hắn hết sức chân thành, lời cuối cùng giống như đang cầu xin cô.

Thời Tiểu Niệm nghe xong càng cảm thấy khó chịu, cô không biết nên nói gì, chỉ thì thào lặp lại một câu, “thiên Sơ, thật xin lỗi.”

Thật sự xin lỗi.

Trái tim của cô đã dời đến người đàn ông cố chấp bá đạo kia rồi.

Kể từ lúc Cung Âu chắn cho cô chai bia đó, từ lúc Cung Âu ôm lấy cô rời khỏi bãi đậu xe, từ lúc Cung Âu nấu cơm cho cô mà suýt đốt cháy cả ngôi nhà, từ lúc Cung Âu vì một câu nói của cô mà chế tạo ra người máy…

Có lẽ là sớm hơn nữa.

Có lẽ cô không biết là lúc nào, trái tim của cô đã trao đi.

“Anh không thích nghe lời xin lỗi, anh muốn em đi cùng.” Mộ Thiên Sơ cố chấp nói, nghiêng người qua, đưa tay muốn giúp cô thắt dây an toàn.

“Không cần như thế, thiên Sơ…”

Thời Tiểu Niệm đẩy hắn ra.

“Tiểu Niệm, anh vẫn tôn trọng em, nhưng lần này anh muốn tôn trọng bản thân một lần.” Lời nói của Mộ Thiên Sơ vẫn cố chấp như cũ, đưa tay mạnh mẽ thắt dây an toàn cho cô.

Trong xe, radio vẫn vang lên…

Thời Tiểu Niệm đẩy Mộ Thiên Sơ ra, nghe vậy, sắc mặt tái nhợt ngừng lại động ác.

Bình thường Cung Âu thích lái xe này nhất.

“…” Thời Tiểu Niệm ngẩn ra, ngơ ngác hỏi: “Trong nước có bao nhiêu chiếc xe Koenigsegg?”

Cô nhớ rõ, có một lần cô vô tình nghe thấy người hầu Cung gia nói qua, Koenigsegg trong nước chỉ có một chiếc, đang ở trong tay Cung Âu.

“Sao vậy?” Mộ Thiên Sơ nhìn thấy gương mặt cô trắng toát.

“Em phải đi rồi, thật xin lỗi, em phải đi.”

Ngón tay Thời Tiểu Niệm run rẩy cởi dây an toàn, đẩy cửa xe, hai chân mềm nhũn lại.

Mộ Thiên Sơ ngồi trên xe, ngẩn người, bỗng nhiên nhớ lại hắn từng thấy Cung Âu lái siêu xe Koenigsegg.

Cô đang muốn đi tìm Cung Âu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.