Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 353: Chương 353: Chương 195: Nhưng mà em yêu hắn 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mộ Thiên Sơ làm sao cũng không chịu buông tay.

Thời Tiểu Niệm nóng nảy, nói: “Em biết chúng em là hai loại người trái ngược nhau, nhưng mà em yêu hắn!”

Cô hô lớn tiếng.

“...”

Mộ Thiên Sơ ngơ ngác nhìn cô.

Lần trước trong phòng ăn, cô cũng chỉ mới nói thích Cung Âu, nhưng mới qua bao lâu, cô nói.... yêu?

Ngày hôm nay rất nóng, giờ phút này lại càng oi bức hơn.

Bỗng nhiên những hạt mưa lớn ào xuống, mới chớp mắt đã làm hai người ướt đẫm.

“Thiên Sơ, thật xin lỗi.”

Bộ dạng cứng đờ của anh làm Thời Tiểu Niệm càng áy náy, nhưng cô vẫn kiên định đẩy tay anh ra, xoay người đi về phía xe của mình.

Hạt mưa từng chút từng chút đánh lên mặt cô, đau buốt.

Mộ Thiên Sơ đứng sau lưng cô, lớn tiếng nói: “Tiểu Niệm, nếu hôm nay em đi, chúng ta tuyệt giao!”

“....”

Thời Tiểu Niệm ngẩn ngơ, đứng trong mưa quay đầu kinh ngạc nhìn Mộ Thiên Sơ: “Thiên Sơ?”

Cô không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy.

“Tiểu Niệm, anh đối với em tôn trọng và dung túng chưa đủ sao?”

Mộ Thiên Sơ đứng ở đó, nước mưa rửa sạch gương mặt âm nhu của anh, vết thương trên cổ tay bị nước mưa ướt, mơ hồ còn có giọt máu nhỏ xuống đất: “Anh biết, trong sáu năm bị mất trí nhớ anh đối với em không tốt, cho nên anh vô cùng muốn bồi thường em, em nói cái gì thì là cái đó, em muốn làm gì thì làm đó, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng can thiệp, nhưng mà anh chưa từng nghĩ tới bởi vì như vậy mà có một ngày em sẽ rời đi.”

“...”

“Em có biết anh sợ em sẽ yêu Cung Âu bao nhiêu không, từ lúc đầu vẫn luôn luôn dùng mọi cách dò xét, từ lúc em rời đi ở vườn trò chơi, anh vẫn luôn suy đoán do lường.” Mộ Thiên Sơ đứng trong mưa từng chữ từng chữ nói: “Giây phút em tháo chiếc nhẫn ở trên cầu kia, em có biết anh vui mừng biết bao nhiêu không, anh cho rằng em đã buông Cung Âu xuống.”

“...”

“Cho nên anh để em đi, cho em qua một đoạn thời gian chỉ có mình em, nhưng anh không cho phép em yêu Cung Âu.” Nói xong lời cuối cùng, Mộ Thiên Sơ hơi khàn cả giọng, hoàn toàn không ôn nhu như anh lúc bình thường: “Tại sao? Em đã đồng ý với anh, sẽ tới tìm anh trước, em quên rồi sao?”

“...”

“Tại sao em lại làm chuyện anh sợ xảy ra nhất?” Mộ Thiên Sơ nhìn cô, trong mắt có hơi nước, không phân rõ nước mưa hay nước mắt.

Tại sao em lại làm chuyện anh sợ xảy ra nhất?

Thời Tiểu Niệm nghe câu này ngực đau nhói, cái này đâu chỉ là chuyện anh sợ nhất, yêu Cung Âu, cũng là chuyện cô sợ nhất.

Nhưng mà đã xảy ra chính là đã xảy ra.

Cô cũng không còn cách nào.

“...” Thời Tiểu Niệm không biết nói gì, im lặng đứng ở đó, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Mộ Thiên Sơ thấy cô không kiên quyết đi nữa, bước lên mấy bước, tới trước mặt cô, đôi mắt đen gần như cầu xin nhìn cô: “Từ sau khi khôi phục trí nhớ, tín niệm của anh chỉ có em, trong thế giới chỉ còn em là nguồn sáng duy nhất.”

Một giây tiếp theo, anh trực tiếp kéo cô vào lòng ôm thật chặt.

Sau khi thanh tỉnh lại từ trong trí nhớ giả tạo, bên cạnh anh là cha mẹ chỉ quan tâm tập đoàn Mộ thị, người chị chỉ muốn tranh quyền, Thời Địch bỏ thuốc anh, cha vợ luôn muốn khống chế hắn.

Chỉ có cô, cô gái kéo anh từ trong tuyết lên, là màu sắc sạch sẽ duy nhất của anh trên thế giới này.

Người anh có thể theo đuổi chỉ mình cô.

Cho nên anh cẩn thận đi về phía cô từng bước từng bước, nhưng mà kết quả, cô vẫn là muốn rời khỏi anh, kiên quyết như vậy.

“...”

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nghe anh nói.

“Anh không thể không có em. Tiểu Niệm, xem như là anh cầu xin em, bây giờ em không yêu anh cũng không sao, nhưng anh cầu xin em đừng rời khỏi anh, nếu như ngay cả em cũng đi, anh thật không biết anh còn lại gì trên thế giới này.” Mộ Thiên Sơ ôm chặt cô, không chịu buông tay.

Thời Tiểu Niệm nghe anh nói, đột nhiên cảm thấy sợ.

Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ tới, cô có ý nghĩa quan trọng như vậy với Mộ Thiên Sơ.

“Thiên Sơ, anh đừng như vậy, em không có tốt như vậy.” Anh làm cho cô cảm thấy sợ hãi.

Anh đã từng nói cô là cọng rơm cứu mạng của anh.

Bây giờ anh lại cầu xin cô đừng đi, anh lại cầu xin cô... anh là thiếu gia của Mộ gia, cho dù lúc nhỏ được gửi nuôi ở Thời gia, cả người cũng rất thanh cao, hoàn toàn là tư thái thiếu gia.

Bây giờ anh lại cầu xin cô.

“Có tốt hay không anh biết.” Mộ Thiên Sơ trong mưa ôm cô thật chặt: “Chúng ta bắt đầu lại có được hay không? Tiểu Niệm, chúng ta bắt đầu lại, trở về cuộc sống vô tư của chúng ta lúc nhỏ.”

Thời Tiểu Niệm muốn đẩy anh ra, lại bị anh ôm thật chặt.

Cô từ từ thả lỏng tay xuống: “Thiên Sơ, em không trở về được.”

Đau thương như vậy.

Sao cô lại không biết Mộ Thiên Sơ ôn nhu với cô, tốt với cô, nếu như có thể, cô cũng muốn lựa chọn anh.

“Không trở về cũng được, chỉ cần em đừng đi tìm Cung Âu.” Mộ Thiên Sơ ôm cô: “Em vẫn là quan tâm anh mà, nếu không sẽ không gấp gáp chạy về lúc anh ký hợp đồng, nếu không sẽ không để ý tất cả chạy tới ngay lúc nghe được tin anh bị thương nặng.”

“Thiên...”

“Em là quan tâm anh, Tiểu Niệm, đi với anh, chúng ta rời khỏi đây, tất cả cũng có thể bắt đầu lại.” Mộ Thiên Sơ buông tay cô ra, hai tay nâng mặt cô, đôi mắt thâm tình nhìn cô chăm chú: “Em quên sao, chúng ta đã từng nói qua, phải cùng nhau có một ngôi nhà mà.”

“...”

“Chúng ta là đồng loại, toàn thế giới không cần chúng ta cũng không sao, chúng ta có lẫn nhau là được rồi, không phải sao? Không phải em vẫn luôn muốn có một ngôi nhà sao, chúng ta lập tức đi ký tên, lập tức kết hôn, chúng ta cùng xây dựng một ngôi nhà chỉ thuộc về mình, có được hay không. Hả?”

Xây dựng một ngôi nhà chỉ thuộc về mình?

Thật tốt, đây là mơ ước của cô từ trước tới nay, nhưng cho tới bây giờ cô cũng chưa từng có nhà.

Mộ Thiên Sơ nâng mặt cô, mong đợi nhìn cô chăm chú.

Hạt mưa hung hăng nện trên người anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.