Môi Thời Tiểu Niệm khẽ động, nhìn Mộ Thiên Sơ trước mắt, khó khăn nói: “Thiên Sơ, em đã yêu hắn, cho dù em không gặp hắn, cho dù em không ở cùng một chỗ với hắn, trái tim của em cũng không thể giả vờ đi yêu một người đàn ông khác, anh hiểu không?”
Vừa dứt lời, nước mắt ấm áp của cô tràn ra khóe mi.
“Không có sao, chỉ cần em ở cùng một chỗ với anh là được.” Giờ phút này trên mặt Mộ Thiên Sơ lộ ra vẻ cố chấp điên cuồng.
“Cái này là không công bằng đối với cả anh và em.” Cô nói.
“Anh không muốn công bằng!”
Mộ Thiên Sơ lớn tiếng nói, cố chấp nhìn cô.
“Nhưng mà em không muốn làm anh tổn thương, càng không muốn làm trễ nãi anh.” Thời Tiểu Niệm nói, từ từ đẩy tay anh ra, mở cửa xe.
Mộ Thiên Sơ đứng ở đó, nhìn bóng lưng của cô.
Tại sao anh nói nhiều như vậy cũng vô dụng?
Tai sao anh cầu xin cô cũng vô dụng?
“Em đối với anh như vậy chẳng lẽ không phải tổn thương sao?” Mộ Thiên Sơ nhìn cô nói, nước mắt lăn dài trên gò má, thật may có nước mưa che giấu, làm cho anh ngay cả lau cũng không cần lau, tự giễu nói: “Nếu như anh sớm biết kết quả là như vậy, anh tình nguyện để cho Thời Địch biến anh thành kẻ ngốc!”
Anh tìm về trí nhớ, nhưng không tìm cô trở về được.
Nghe vậy, thân thể đang muốn ngồi vào trong xe của Thời Tiểu Niệm cứng đờ.
Có phải cô đối với Mộ Thiên Sơ ác độc quá hay không? Nhưng mà cô có thể làm gì? Ai có thể dạy cô phải làm như thế nào không?
Màn hình điện thoại bị cô để lại trong ghế ngồi bỗng nhiên sáng lên, hiện lên tin tức tai nạn xe cộ, đồng thời cũng có một giọng nói.
Là của Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngẩn, vội vàng cầm điện thoại đặt lên tai, sau đó cô nghe được giọng nói âm trầm của Cung Âu vang lên....
“Thời Tiểu Niệm, cho dù em muốn vứt bỏ tôi giống như một đống rác, cũng nên cho tôi một câu trả lời thỏa đáng chứ! Tôi muốn chính miệng em nói với tôi một câu, em có yêu tôi không!”
“...”
Hắn cho rằng cô sẽ vứt bỏ hắn như một đống rác sao?
Đột nhiên một cuộc điện thoại gọi tới, Thời Tiểu Niệm nhận điện thoại, liền nghe thấy giọng nói lo lắng của Phong Đức vang lên bên kia: “Thời tiểu thư, cô đang ở đâu, mau tới trên cầu đi, thiếu gia xảy ra chuyện.”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm khẩn trương hỏi: “Cung Âu sao vậy? Bị thương sao?”
Thật sự là Cung Âu?
“Tôi không biết, tôi cũng chỉ vừa mới chạy tới hiện trường, còn đang xử lý tai nạn, mưa lớn quá, tôi không tìm được bóng người của thiếu xe, xe bị hư hại nặng.” Giọng nói vội vàng của Phong Đức truyền tới: “Đều tại tôi không tốt, tôi không nên giúp cô, nếu không thiếu gia cũng không đi tìm cô một mình...”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác, Cung Âu vì đi tìm cô mới xảy ra chuyện?
“Tôi tới ngay!”
Thời Tiểu Niệm, vứt điện thoại vào trong xe, đang muốn ngồi vào, bỗng nhiên nhận ra được cái gì, thân thể cô cứng đờ, ngước mặt nhìn người trong mưa.
Mộ Thiên Sơ ở đó, trong mắt có nụ cười nhàn nhạt, đứng trong mưa nhìn cô.
“Thiên Sơ, thật xin lỗi, em không thể nhận tình cảm của anh.” Thời Tiểu Niệm áy náy nhìn anh, chậm rãi nói ra những lời làm người khác bị thương, vừa muốn ngồi vào xe.
“Nếu em không thể nhận, tại sao phải dùng mất sáu năm để kêu gọi trí nhớ của anh, tại sao khi anh khôi phục trí nhớ, em lại không thể thừa nhận?” Mộ Thiên Sơ nhìn cô, sắc mặt tái nhợt: “Anh không phải bại bởi sáu năm, mà anh bại bởi Cung Âu.”
Là anh không đủ mạnh, anh không có năng lực như Cung Âu, cho nên, cô lựa chọn Cung Âu.
Anh không phải bại bởi thời gian trôi qua, tình cảm phai nhạt.
Anh là bại bởi Cung Âu.
Nếu không có Cung Âu, cô chính là của anh.
Thời Tiểu Niệm nhìn anh, khổ sở cắn môi: “Em không biết nên nói gì.”
Đến giờ phút này, cô thật không biết nên nói cái gì, cô nói không dám muốn là tổn thương, nói bổi thường cũng là tổn thương. Cô không biết nên đối mặt Mộ Thiên Sơ thế nào.
“Em không cần nói gì.” Mộ Thiên Sơ đứng trong mưa, ướt đẫm cả người: “Anh chỉ cần em biết, nếu hôm nay em rời khỏi tầm mắt của anh, giữa chúng ta chấm hết.”
“Anh đừng như vậy....”
Cái gì gọi là chấm hết?
Cho tới chết cũng không gặp lại nhau sao?
“Em có thể lựa chọn, anh tôn trọng lựa chọn của em một lần cuối cùng.” Mộ Thiên Sơ nhìn cô nói, giọng gần như khàn khàn.
Thời Tiểu Niệm nhìn gương mặt vì ở trong mưa mà càng trở nên tái nhợt của anh, mắt khẽ run, bàn tay đặt trên cửa của cô bị nước mưa đánh vào đau rát.
Thời gian giống như đọng lại trong phút chốc vậy.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Thời Tiểu Niệm nghe được giọng nói run rẩy của mình vang lên, sau đó cô không do dự nữa ngồi lên, quay đầu xe rời đi.
Trong kính chiếu hậu, Mộ Thiên Sơ còn đứng trong mưa, thân hình gầy gò.
Thời Tiểu Niệm cắn môi, nhẫn tâm lái xe rời đi.
Nếu cô đã yêu Cung Âu, lại có bất cứ hành động do dự nào với Mộ Thiên Sơ nữa đều là đang tổn thương anh, anh là người mà cô quý trọng, cô không đành lòng tổn thương.