Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 363: Chương 363: Chương 200: Thử yêu đương một tháng 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Anh muốn em nói em yêu anh 1,000 lần.”

“Em yêu anh 1,000 lần?” Thời Tiểu Niệm hoàn toàn bối rối.

Cung Âu nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của cô, buông cô ra, hai chân Thời Tiểu Niệm vừa chạm đất, có một cảm giác không nói được, trong nháy mắt yên ổn lại, đưa tay đặt tại trái tim.

Tim cô bây giờ đập nhanh hơn người bình thường vài lần.

Thấy cô như vậy, Cung Âu nhìn thật kĩ vị trí trái tim cô, tự cho mình siêu phàm nói: “Sao thế? Tim đập nhanh hơn vì anh sao?”

“Ha ha!”

Thời Tiểu Niệm kéo kéo khóe miệng, cứng ngắc cười.

Tim đập nhanh hơn, anh tùy tiện leo lên ban công lầu 5, tim ai cũng sẽ đập nhanh hơn vì anh.

Một giây sau, cô được Cung Âu ôm vào lòng, Cung Âu ôm cô rất chặt, tay thon dài đặt sau gáy cô, gương mặt dính vào cô, tiếng nói bỗng nhiên trầm thấp: “Thời Tiểu Niệm, nói cho anh biết, lần này anh không nhìn lầm đi.”

Anh không muốn lại tính sai lần nữa.

Nếu lại tính sai nữa anh sẽ phát điên mất.

Tiếng nói anh bỗng nhiên trở nên thế, còn có chút tự ti, Thời Tiểu Niệm dựa vào lồng ngực anh, nghe vậy, cảm giác khó chịu: “Không phải anh ngồi trên ban công đã hiểu rồi sao?”

Còn ôm cô nữa mà.

“Anh sợ lại nhìn lầm.” Cung Âu trầm thấp nói, âm thanh hơi khàn khàn: “Trả lời anh, Thời Tiểu Niệm.”

Thời Tiểu Niệm dựa vào ngực anh, nghe tiếng mưa bên ngoài, từ từ đặt tay lên lưng anh, sau đó ôm lấy anh, thấp giọng nói: “Câu trả lời này, đủ chưa?”

Cung Âu không hỏi nữa, càng ôm chặt cô hơn.

Hai người ôm nhau trong ban công, mặc cho bên ngoài mưa ngày càng lớn.

Dằn vặt cả ngày, hai người đều chưa ăn gì.

Trong phòng ăn, Cung Âu ngồi trước bàn ăn thật dài, hai tay chống cằm, đôi mắt đen nhìn người phụ nữ đang bận rộn trong bếp, khóe môi lộ ra độ cong nhợt nhạt, nụ cười khiến gương mặt anh càng thêm mê hoặc.

Thời Tiểu Niệm bận rộn trong bếp, rửa sạch cái đĩa, cái mâm, để đồ ăn ra đĩa.

Vừa quay đầu lại, cô thấy Cung Âu ngồi đó nhìn mình, ánh mắt kia muốn có bao nhiêu si mê có bấy nhiêu si mê.

Thời Tiểu Niệm bị ánh mắt kia làm cho cả người tê tê, cô lập tức xoay đầu, không nhìn tới anh, bưng món ăn ra bàn, nói: “Nấu xong hết rồi, ăn thôi.”

“Yêu anh khi nào?”

Cung Âu không nhìn những món ăn đó, cứ nhìn chằm chằm cô như thế, môi mỏng hơi nhếch, tiếng nói trầm thấp từ tính.

“Ăn cơm.”

“Phong Đức nói hôm nay em ra ngoài là để chuẩn bị niềm vui cho anh, chuẩn bị gì vậy?” Cung Âu có rất nhiều vấn đề.

“Ăn cơm.”

“Em yêu anh bao nhiêu? Yêu tướng mạo anh, hay tiền, hay tính cách?” Cung Âu nhìn cô chằm chằm tiếp tục hỏi.

“Anh không thể ở yên được à?” Thời Tiểu Niệm không nói gì mà nhìn anh: “Ăn cơm trước được không?”

“Không được, bây giờ anh muốn biết em yêu cái gì của anh, yêu khi nào, yêu bao nhiêu, có thể yêu anh tới mức nào.” Cung Âu chăm chú nhìn cô, mặt cô trong mắt anh nhìn càng hợp mắt, muốn nhìn mãi.

Thời Tiểu Niệm thua anh, không thèm để ý anh nữa, cầm lấy đũa ăn một mình.

Cô đói bụng cả ngày, dạ dày đã sớm đánh trống rồi.

Cung Âu không có ý bỏ qua cho cô: “Mức độ nào? Mức độ nào? Mức độ nào?”

Người đàn ông này thật nhàm chán.

Đến giờ phút này, Thời Tiểu Niệm bắt đầu hoài nghi có phải mình đã uống lộn thuốc gì rồi hay không, mới có thể động tình với Cung Âu, cô nhất định đã uống lộn thuốc.

Thời Tiểu Niệm ăn cơm, sau khi cái bụng đã no mấy phần, đặt đũa xuống, một mặt nghiêm túc nhìn Cung Âu: “Anh muốn biết đến mức độ nào phải không? Chính là yêu anh chưa tới mức độ anh yêu em.”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Cung Âu nhất thời biến mất.

“Tại sao?”

Sắc mặt Cung Âu trong nháy mắt âm trầm, chuyển biến còn nhanh hơn khí trời hôm nay.

Thời Tiểu Niệm nhìn anh, nghiêm túc nói: “Cung Âu, em bây giờ yêu anh, nhưng chỉ vừa bắt đầu, bất cứ lúc nào em cũng có thể ngừng lại.”

“Em dám?”

Mặt Cung Âu càng đen hơn, mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.

“Em dám, bởi vì tim trong thân thể của em.” Thời Tiểu Niệm không chút chịu thua nói: “Cung Âu, anh nghĩ em với anh đã chính thức yêu đương sao?”

“Phí lời, em cho rằng lâu như thế anh đang làm gì, chơi với em à?”

Cung Âu lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.