Thời Tiểu Niệm nhíu chặt lông mày, Cung Âu lại nổi điên, Phong Đức lại chọc giận anh sao? Tính khí anh không thể bình thường được sao?
Thời Tiểu Niệm nhấn thang máy, đi thẳng tới lầu 5.
Hành lang lầu 5 là một hình cung, trên vách tường treo rất nhiều tranh sơn dầu, cô vừa bước vào, trong đại sảnh, một mình Phong Đức đứng cúi đầu ở giữa sảnh.
Thật sự phạt đứng.
“Phong quản gia, làm sao vậy?” Thời Tiểu Niệm lo lắng chạy tới hỏi.
Phong Đức đứng đó ngẩng mặt lên, trên mặt không có vẻ không vui vì bị phạt, rất bình tĩnh cười cợt: “Không có gì, thiếu gia hỏi chuyện cô đi hôm nay.”
“Anh ấy đâu?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Thiếu gia, ngài ấy…” Phong Đức quay đầu, sau đó ánh mắt lộ ra sợ hãi: “Thiếu gia, thiếu gia, thiếu gia.”
Thời Tiểu Niệm nhìn theo tầm mắt của ông, chỉ thấy cửa lớn xa xa mở ra, trên ban công ngoài cửa lớn có một bóng lưng, rõ ràng là Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ trợn mắt, cùng Phong Đức chạy tới ban công.
Bên ngoài còn đang mưa, sắc trời rất mờ.
Cung Âu ngồi trên lan can một mình, nhìn mưa bên ngoài, mặc áo sơ mi và quần màu xám dài trên người, bóng lưng âm trầm khiến người khác không biết anh đang nghĩ gì.
“Thiếu gia, ngài mau xuống đi, đây là lầu 5 đó.”
Phong Đức sốt sắng nói, nhưng không dám tiến lên.
Thiếu gia như thế này là muốn nhảy lầu sao?
Trước đó là Thời tiểu thư, bây giờ là thiếu gia, sao ai cũng thích leo lên ban công vậy, bộ xương già này của ông có thể trải qua bao nhiêu dằn vặt đây.
Cung Âu ngồi trên ban công không quay đầu lại cũng không nói chuyện.
Thấy thế, Thời Tiểu Niệm khẩn trương lên, có phải lúc nãy trong suối nước nóng quá nặng lời rồi không?
Thiệt là, là cô không đúng, tâm tình anh hôm nay bị kích động, cô không nên nặng lời như vậy.
“Cung Âu, anh sao vậy?”
Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng hỏi.
Cung Âu không nhúc nhích.
Tiếng mưa rơi rất lớn, mưa to như đá rơi xuống.
“Đừng đùa nữa, Cung Âu, anh xuống trước đi.” Thời Tiểu Niệm dịu dàng nói: “Có phải lúc nãy em nói nặng lời không? Được, em xin lỗi anh, là em không đúng, em không nên la hét với anh như vậy.”
Nghe vậy, bóng lưng Cung Âu bỗng nhiên giật giật, lạnh lùng nói: “Vậy em đếm tới 1,000 trước đi.”
“Cái gì?”
Thời Tiểu Niệm sửng sốt.
“Em đếm tới 1,000 trước.” Thanh âm Cung Âu lạnh lẽo, không thể xen vào.
Đây là anh đang trả thù cô sao?
Đầu Thời Tiểu Niệm xuất hiện ba vạch đen, nói: “OK, em đếm, 1, 2, 3, 4, 5,…, 33 34, 35, 36,…”
Cô đứng bên ban công, âm thanh vang lên đồng loạt với tiếng mưa rơi.
Miệng cô đếm đến tê.
Cung Âu chậm rãi xoay người lại, Thời Tiểu Niệm và Phong Đức bước đến lo sợ nhìn anh.
Đợi anh xoay người lại, Thời Tiểu Niệm phát hiện trên mặt anh không có vẻ gì là tuyệt vọng và hoang mang muốn nhảy lầu cũng không thấy.
Cung Âu lùi về cây cột sau ban công, một chân cong lên, tay tùy ý đặt đầu gối, lộ ra vẻ đẹp của mình, anh nhìn cô, gương mặt dưới mưa trong đêm đặc biệt anh tuấn, đường viền thâm thúy, môi mỏng hiện lên độ cong, cười như không cười nhìn cô, hai mắt như ngọc đen.
“Anh không muốn nhảy lầu?”
Thời Tiểu Niệm bất giác hiểu ra.
“Ai nói anh muốn nhảy lầu?” Cung Âu tà khí ngồi đó, một chân cong lên đặt trên ban công, một chân lắc lắc bên dưới.
“Vậy anh ngồi trên đó làm gì?”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc hỏi, không biết sẽ hù chết người sao?
Cô còn tưởng tâm tình hắn lại không tốt.
“Anh đang vui.” Cung Âu nhíu mày.
Cung Âu nhìn cô đứng đó, trên gương mặt sạch sẽ thanh thuần có vẻ lo lắng, có căng thẳng, cũng có tức giận, anh càng nhìn càng cao hứng, độ cong khóe môi càng cao: “Thời Tiểu Niệm, rốt cuộc anh cũng hiểu rõ.”
“Cái gì?” Thời Tiểu Niệm khó hiểu nhìn anh: “Anh rõ ràng cái gì? Xuống trước đi rồi nói.”
Cô lần trước vì bảo vệ mình mới leo lên ban công, giây thần kinh nào của hắn lại đáp sai rồi?
“Anh hiểu rõ em đang suy nghĩ gì.”
Cung Âu thu chân, thân hình đẹp trai từ ban công nhảy xuống, vững vàng tiếp đất.